Quán Nữa Khuya (Tân Cổ) (Viễn Châu (tân cổ))

Tác giả: Viễn Châu (tân cổ)


Quán nửa khuya đèn mờ theo hơi khói, trút tâm tư vào đêm vắng canh dài. Quãng đời tôi tàu đêm vắng không người, vẫn lặng trôi. Tôi là người tha hương đi bốn phương, anh là người quân nhân vui gió sương, câu chuyện tâm tình vui theo khói bay, tay cầm tay.

Nói bạn nghe từ khi say viễn xứ, gót chân in ngàn muôn lối sông hồ, áo sờn vai tìm đôi mắt u hoài, bóng hình ai. Hoa nào mà không phôi pha sắc hương, ân tình nào mà không gây vấn vương, lê đôi gót trên khắp chốn ngàn phương, để tìm thương.

Tôi, người viễn khách cô đơn dừng lại quán khuya giữa canh buồn hiu hắt, ngoảnh mặt nhìn xa sương rơi mờ mịt, quán lạnh về khuya vàng vọt ánh trăng........... gầy. Chén rượu từ ly theo ánh lửa vơi đầy. Mang tâm sự của kiếp giang hồ lận đận, nửa cuộc đời vay mượn nổi sầu riêng. Có phải anh sầu vì quê hương đất nước đã trải qua bao mùa chinh chiến đau thương. Máu hồng nào nhuộm đỏ cả Hương Giang, cho Trường Sơn quặn đau tình sông núị

Anh đã từng xuôi ngược qua những dòng sông đầy nước lũ, có ghé lại bên những quán trọ tàn khuya le lói ngọn đèn vàng…. Tôi đã phiêu bạt lang thang qua khắp nẻo đường trần. Thương Cà Mau rừng tràm xanh tiếp biển, nhớ Bạc Liêu cò trắng rợp bờ tre. Anh có về qua miền Trung nghèo khổ, mưa Trường Sơn sùi sụt suốt mùa đông. Từ chinh chiến cách ngăn trời quê cũ, bếp lửa nghèo tắt lịm giữa chiều sương.

Dĩ vãng tìm đâu thấy, như bóng mây chiều đang lững lờ theo gió bay. Cố xóa tình xưa ấy, ngân tiếng tơ chùng để tìm quên hương đắng cay. Muốn nhắn nhủ thời gian, ai mãi phong trần để đi tìm hương cố nhân. Áo trắng màu sương gió, lê gót xuôi ngược để tìm về nơi bến xưa.

Bến cũ ngày xưa người đi không một lời từ giả, anh có Cửu Long, nước sông buồn man mác, tôi yêu hoàng hôn Đà Lạt ủ sương.........mờ. Quán lạnh khuya nay vàng nhạt ánh trăng sầu. Tôi và anh cùng mang chung tâm sự, thương quê nghèo sau những ngày tháng loạn ly. Trăng nước Hậu Giang thương về xứ Huế, mưa bão miền Trung đẫm lệ trời Nam. Anh thương, anh nhớ Hậu Giang, tôi buồn, tôi vọng Quãng Nam, Ngự Bình…..

Hỡi người bạn miền Trung đất nghèo sỏi đá, bỗng nhiên mình hạnh ngộ giữa đêm nay, trao nhau vài mẩu chuyện tâm tình thân ái, rồi mai này mỗi kẻ một phương xa. Tôi về Nha Trang với thuỳ dương cát trắng. Tôi trở lại Long Hồ thăm chợ Trường An. Sông Mỹ Thuận lục bình trôi tản mạn. Bến Vân Lâu trăng ngập cả khoang đò. Thôi anh, đêm đã hầu tàn, rượu cũng vừa cạn chén, nơi quán nghèo hai kẻ sắp chia tay. Bao giờ, bao giờ tôi gặp lại anh lần nữa, thuở ấy thanh bình đã nở hoa.