Thơ
Cô gái Đông Hồ nay đã là sư nữ.
Lòng trần chưa bén mùi thiền.
Lòng riêng thầm tính, tháng giêng ngày rằm.
Lén đem áo cưới màu xanh.
Đem hông nắng sớm trên cành hoa sen.
Cội Phù Dung gió phất phơ
Thoáng nghe trong gió lời thơ não nùng.
Diễn / Nói
Tô Châu:
Xuân Tự..., Xuân Tự...
Xuân Tự:
Mô phật! Xuân Tự Đông Hồ nay đã là sư nữ,
chuông mõ nâu sòng quên gác chuyện trần duyên.
Tô Châu:
Xuân Tự, Xuân Tự ơi
Nam mô A Di Đà phật!
Xin đức phật từ bi cho phép con
được gọi tên thân mật của người vợ hứa hôn lần cuối cùng.
Xuân Tự, Xuân Tự ơi, chỉ còn đúng hai ngày nữa thôi là ngày rằm,
cũng là ngày cưới của hai ta rồi Xuân Tự ơi.
Xuân Tự:
Mô phật! Thiện nam ơi đừng nói đến tình yêu và ngày cưới,
khiến cho kẻ tu hành không ngăn được dòng lệ đau thương.
Tô Châu:
Xuân Tự, Xuân Tự, em đừng quay lưng với anh Xuân Tự ơi.
Xuân Tự:
Mô phật! Phật tổ từ bi ơi xin giúp cho con nén cơn xúc động,
lần chuỗi nịêm Di Đà tình tục phải lánh xa.
Tô Châu:
Xuân Tự! Anh đến tìm em lần cuối cùng cũng không được sao hả Xuân Tự?
Xuân Tự! Mở cửa cho anh vào đi Xuân Tự ơi.
Anh leo rào vào nghe Xuân Tự.
Nói Lối
Xuân Tự:
Áo cưới em treo trước cổng chùa.
Tình đầu trao trả lại người xưa.
Đời em như cánh Phù Dung rũ.
Trước cổng chùa tầm tã gió mưa.
Vọng Kim Lang
Tô Châu:
Tiếng... chuông ngân, u ẩn miên man sầu.
Em hỡi em sao đành lòng chẳng chút thương nhau.
Nhớ chăng cái đêm trăng rằm lời thề nguyện vẫn chưa mờ phai.
Xuân Tự:
Lòng người tu hành đang kiềm nước mắt,
xót thương phận mình vì đâu phải ly tan.
Gửi trao cho chị Phương Thành cùng trọn lời với ai thành đôi.
Tô Châu:
Ai chung uống câu đoan thề mà nước non Hà Tiên vẫn còn ghi.
Xuân Tự:
Trời ơi!
Tô Châu:
Xuân Tự ơi chỉ còn hai ngày là ngày cưới của hai ta rồi Xuân Tự ơi.
Xuân Tự:
Còn lưu luyến chi thêm đau,
để yên tâm được thạnh tu.
Nào ai đành phụ nhau,
đây chỉ là nghiệt oan.
Vọng Cổ (Câu 2)
Tô Châu:
Xuân Tự ơi sao em nỡ bỏ đi tu khi chuông mõ công phu có giúp em được yên lòng về cực lạc?
Vui gì đâu khi em buộc anh phải thay loan đổi phượng trong khi lòng anh vẫn còn tha thiết nhớ thương cô gái hiền ngoan đẹp nhất xóm... Đông... Hồ.
Hai đứa từng chia uống tô nước mưa thơm ngọt để giao thề.
Rồi tới ngày rằm, sau khi xong lễ cưới,
anh thắp đèn trời cầu nguyện với ai đây hả Xuân Tự ơi?
Tới ngày rằm anh vẫn phải làm đám cưới để mẹ vui,
đứng bên cô dâu mà tình chưa chớm mộng.
Xuân Tự ơi dù em có bị liệt chân hay là tuyệt tự,
anh thề vẫn yêu em trọn vẹn thủy chung.
Vọng Cổ (Câu 3)
Xuân Tự:
Đừng nói yêu đương trước cổng chùa.
Nhắc làm chi nữa mối tình xưa.
Tô Châu:
Bỏ áo nâu sòng thay áo cưới.
Anh đón em về Xuân Tự ơi.
Xuân Tự:
Anh Tô Châu, anh không thương em sao?
Anh không thương mẹ em sao?
Anh muốn là mẹ em chết trong ngày cưới,
anh là em sẽ chết trong ngày cưới phải không?
Tiếng chuông chùa, tiếng chuông chùa.
Giục người trở lại Đông Hồ rước dâu.
Tô Châu:
Người vào tụng niệm nghĩ sao.
Cẩn nghiên chưa kịp thốt câu tạ từ.
Xuân Tự:
Xuân Tự quay lưng vào cửa phật.
Tô Châu trở bước xóm Đông Hồ.
Áo cưới vẫn treo trước cổng chùa.
Gió bay phất phới chuông chùa ngân vang.
Tô Châu:
Trời ơi cô dâu đi tu mà ngày rằm vẫn phải làm đám cưới.
Tôi sẽ ngỡ ngàng đứng bên cô dâu mới,
vì nhân nghĩa trái ngang làm khổ lụy cả ba người./.
Thơ
Xuân Tự:
Hết duyên hết nợ đành thôi thế.
Tô Châu:
Dù có ly tan chẳng phụ tình.
Anh về, tạo lập gia đình.
Xuân Tự:
Hãy yêu thương chị Phương Thành như em.
Tô Châu:
Xuân Tự..../.