Diễn / Nói
Nhuận Điền:
Tại sao hiền đệ vẫn mặc y phục rách rưới này để tìm ta?
Trần Minh:
Đại huynh, đệ muốn tìm lại trọn vẹn thâm tình của ngày đưa tiễn,
của hai người bạn nghèo đã rót rượu dặn dò nhau.
Áo mão trạng nguyên là biển rộng sông sâu,
sẽ ngăn cách đôi bờ tình tri kỷ.
Nhuận Điền:
(Cười) Ha ha ha!
Sanh ta ra là cha mẹ, hiểu được ta chỉ có Trần Minh.
Bây giờ, ta bắt đầu thèm rượu, đệ hãy chờ ta.
Trần Minh:
Đại huynh đi đâu vậy?
Nhuận Điền:
Ta đi mua rượu.
Trần Minh:
Có đây rồi, đây nè, rượu nè.
Nhưng rượu này không phải là rượu trạng nguyên hay ngự tửu,
mà rượu này đệ đã mua ở một quán nghèo bên đường.
Vậy bây giờ anh em mình cùng hâm nóng lại chén rượu ngày xưa,
chén rượu của ngày đưa tiễn.
Nhuận Điền:
Giờ là trạng nguyên mà vẫn uống được rượu quán nghèo ngày xưa?
Trần Minh:
Uống chứ đại huynh.
Vọng Cổ (Câu 1)
Trần Minh:
Tuy rượu quán nghèo nhưng nồng nàn hương vị.
Xin kính cẩn tay nâng mời tri kỷ mượn chén rượu ngày xưa cho tròn vẹn… thâm… tình.
Rượu lạt trạng nguyên thì đệ chỉ xin dám uống một mình. Hò 20
Đâu dám rót làm bẩn môi người nghĩa khí,
xin gửi vào đây bằng hương vị của ngày xưa. Xê 24
Cởi áo mão cân đai gởi cho quân hầu cận,
mặc nguyên áo cơ hàn để mừng bạn tương tri. Xang 28
Vậy rượu tương phùng đại huynh hãy uống đi,
uống chén rượu hôm nay mà nhớ ngày đưa tiễn. Cống 32
Vọng Cổ (Câu 2)
Nhuận Điền:
Vâng, ta xin uống đây.
Trần Minh:
Uống đi đại huynh.
Mời đại huynh hãy uống thêm một chung nữa. Xang 8
Nhuận Điền:
Vâng! Ha ha ha, ha ha ha, hảo bằng hữu. Xang 12
Cởi lớp áo trạng nguyên,
đệ đã đãi ta bằng chung rượu cơ hàn. Hò 16
Chung rượu buổi tiễn đưa chưa phai được vị men nồng. Hò 20
Xin đa tạ với nhiều thậm cảm,
xao xuyến tâm hồn vương đậm nghĩa cố tri. Xê 24
Hơi rượu hôm nay ướp men tình ngày cũ,
ta sao nghe còn hơi hướm trạng nguyên. Xê 28
Rượu đã mất ngon thôi chỉ xin dám cạn vài chung nhỏ,
rồi lại quay về vui cuốc bẩm cày sâu. Xang 32
Vọng Cổ (Câu 3)
Trần Minh:
Đại huynh nỡ để cho đệ khi có áo mão cân đai đành phải mất bạn hay sao? Xề 4
Nhuận Điền:
Làm sao được nữa, đôi bằng hữu khi có một kẻ cao sang,
không sao sánh được mặc cảm, vì phân chia giai cấp. Xang 8
Trần Minh:
Đại huynh, có còn gì để dạy nhau chăng?
Nhuận Điền:
Còn, ta xin gởi đệ một nhành bông lúa mới thay lời dặn dò, Xang 12
khi được cao sang chớ quên lòng những kẻ bùn lấm tay chân nuôi dưỡng nhân sinh. Cống 16
Họ là những người ân, nhưng lớp người đó lại chịu nhiều khinh bạc,
của những hạng người áo rộng, mũ cao, Xang 20 ăn trên, ngồi trước, mà bây giờ đệ đã dấn thân vô.
Trần Minh:
Đa tạ đại huynh! Cống 24
Trân trọng nhận trong tay nhành lúa mới thơm tho
và tâm nguyện sẽ giữ tròn lời ký thác. Xê 28
Trong đời đệ chỉ có hai người thân yêu nhất,
là hiền phụ Quỳnh Nga và bằng hữu Nhuận Điền./.Hò 32