Bữa Cơm Của Mẹ (Vọng Cổ)

Tác giả:


Nói lối:
Mỗi bữa cơm mẹ ngồi lặng lẽ
Tóc mẹ giờ bạc trắng như sương
Mỗi bữa cơm sáu lần mẹ bới
Cho chồng mình và bốn đứa con.

VỌNG CỔ:
Câu 1:
Chỉ còn mình mẹ ngồi đây giữa chiều gió lộng, tiếng lá rụng xào xạc ngoài sân cứ ngỡ tiếng con… về. (-)(-) Mâm cơm chiều nay mẹ đã lo tươm tất mọi bề. (+) Thằng Hai, con Ba ưa ăn canh hẹ. Con Út, thằng Tư lại thích hái rau vườn về nấu ngót với cá rô. (SL) Còn ba chúng mầy quen miệng ăn cay, cứ cặm cụi trồng quanh nhà nào gừng, nào ớt. Về hết đây cho gia đình sum hợp, bữa cơm đông đủ cả nhà mẹ mơ hoài không thấy./-

Câu 2:
Nuôi cả đàn con lớn khôn mẹ nhọc nhằn nào quản, mất sữa thằng đầu lòng phải nghiền muối với cơm. Ráng nghe con quê hương mình còn giặc, nắm đất cũng quặng đau huống hồ trái tim của con người. (-)(-) Rồi chúng lớn lên cùi cụi như bông mặt trời.(+) Chẳng ai dạy chúng vẫn cùng đứng dậy, cùng lên đường theo một hướng cha đi. (SL) Mẹ còn lại một mình chén bát cứ dần thưa, chỉ nỗi nhớ ngày thêm dày lại. Chỗ này con Ba ưa ngồi, thằng Tư xấu đói. Mẹ hay thêm một chút cho đầy mỗi bận bới cơm./-

Nói lối:
Mỗi bữa cơm mẹ ngồi mẹ nhớ
Chúng vẫn còn đùa giỡn quanh đây
Chỗ thằng Hai ưa ngồi gõ chén
Mẹ nhớ mà nước mắt tuôn rơi.

VỌNG CỔ:
Câu 5:
Đất nước dứt tiếng đạn bom thì cũng không còn ai về nữa. Ông nè! Thằng Hai! Con Ba! Thằng Tư! Con Út! Máu xương hy sinh ươm xanh thắm cây… đời. (-)(-) Cứ nghĩ đến chồng con lòng mẹ lại nghe não nuột bời bời. (+) Năm người hy sinh, hai không tìm được xác. Hòa bình về rồi còn hồn phách con ở nơi đâu. (SL) Trên đầu mẹ bây giờ đã hết màu đen, chỉ nỗi nhớ trắng trời cánh cò lận đận. Mẹ thắp ba nén nhang cắm trên đầu gió, gởi khói hương bay đến với tụi mày./-

Câu 6:
Nước mắt mẹ thấm từng ngọn rau tấc đất, thời gian xuôi còn nỗi đau chảy ngược vào trong. Mỗi bữa cơm bây giờ mẹ lại bới ra sáu chén, đủ cả trai gái vợ chồng nhưng chỉ mình mẹ ngồi đây. Nhớ ngày nào gian khổ đói ăn, mẹ giấu mấy đứa và cơm lưng lửng. Nay tất cả đủ đầy trọn vẹn, ngó trước trông sau một bóng mẹ lạnh lùng. (SL) Quê hương tôi ra ngõ gặp anh hùng, mà dáng mẹ là tượng đài bất tử. Khi từng ngày, từng ngày vẫn bới cơm sáu chén không quên./.