Mỗi lần nhìn qua sông mắt em lại nhoè nhoè, cay cay
Nơi đó có người thương mà không thể cùng đi chung con đường
Hôm em mặc áo hồng bước theo chồng mà em có biết không?
Anh đứng bên này sông nước mắt anh cứ nhỏ xuống từng dòng.
Đã hẹn thề bên nhau lúc ta còn học trò ngây thơ
Hai đứa cứ mộng mơ về mái ấm, đàn con thơ vui đùa
Anh đi làm kiếm tiền, em ở nhà trồng thêm mấy khóm hoa
Đơn sơ mà nghĩa tình, nơi làng quê cuộc sống yên bình.
[ĐK:]
Rồi thì mưa giông đã cuốn trôi bao nhiều điều ước mong
Tình ta dở dang cũng vì câu tay trắng cơ hàn
Em phải sang ngang theo người ta để lo mẹ cha một cuộc sống
Nước mắt lưng tròng anh nhìn em mà đắng cay lòng.
Phận nghèo nên ta phải xót xa quên đi lời hứa xưa
Bờ vai của em phải nặng mang hai tiếng gia đình
Chua chát em ơi duyên tình ta,nói ra lòng anh lại nghẹn đắng
Cứ trách ông trời sinh ra ta sao lại cho số nghèo.