Hát cò lã
Xin mời, mời cô bác, xuống đò mau, để tôi, tôi tách bến qua sông bờ, bờ bên sông.
Tình tính tang, tang tính tình.
Chân trời hừng, ông bà mau
Đừng để trễ, buổi chợ đông. Đừng để trễ, buổi chợ đông
Vọng Cổ
Câu 1:
Có một hôm trởi đã hửng sáng. Sào thuyển tôi vẫn còn nguyên vị, đò lặng im say ngủ ven... bờ. Sương mai còn ôm kín mặt nước lờ đờ. Lòng đò vẫn còn trinh bạch chưa lem một vết bùn của khách sang sông. Tôi ngồi sau lái chờ khách, nhìn cảnh vật trong bình minh. Mặt trời nhô khỏi rặng mây đen, soi nước ửng hồng một vùng sông vắng.
Câu 2:
Tôi đang say đắm nhìn mây nước bỗng có tiếng ai lảnh lót kêu đò. Tôi dịu dàng mời khách, hãy gánh xoài bước xuống khoan thuyền.
(THƠ)
Khách nhờ nắm lấy bàn tay,
Cho cô lần bước gánh xoài xuống ghe.
Cô bán xoài, đã ngồi rồi,
Tay tôi vẫn nắm bàn tay của nàng.
Khách mắc cỡ rút bàn tay lại
Lúc nhìn tôi miệng mĩm cười duyên...
Câu 3:
Con đò rẽ nước từ từ tách bến, tôi cất tiếng hò dọ ý của nàng. Hò ơ... đò tôi bé nhỏ, nhưng chở nổi gánh xoài... đò tình đã đến bến, em gánh chi ngoài chợ đông... Cô gái như hiểu ý tôi mới vội đáp:
(Lục Vân Tiên) Chở xoài không chở bằng đò
Chở xoài phải chở bằng khai cau trầu
Lối:
Mùa xoài mãn, cô hàng xoài nghỉ bán
Chuyến cuối cùng, cô ảo não bảo tôi
Năm sau cũng đến tháng ba
Đến mùa xoài rộ anh ra đây chờ
Câu 4:
Từ lúc đò tôi vắng người khách ấy, lòng tôi buồn man mác nao... buồn. Chuyến đò hừng sáng vẫn đầy chỗ lạ thường.
(Thơ)
Vắng gánh xoài nàng dễ thương ấy
Là vắng tất cả đáy lòng tôi
Tiếng hò tôi khô khan làm sao ấy
Vì thiếu tiếng hò đối với tôi
Thân đò thất thểu giữa trời
Vì lòng đã thiếu bóng cô bán xoài
(Thơ)
Mây chầm chậm trôi ngang của sổ
Tháng ba sang, xoài trỗ nụ rồi
Nụ thành trái, rồi xoài vàng ối
Mùa xoài sang, tôi thích thú cười
Ô kia! Cô gái bán xoài
Đúng lời cô hẹn, bây giờ đến đây
Năm nay cô đẹp hơn năm trước
Má càng hồng ửng tóc huyền đen
Nhưng mắt cô có vẻ hơi buồn
Hỏi ra cô đã nên duyên lâu rồi
Câu 6:
Mãn mùa xoài năm ấy tôi mong thời gian ngừng lại, đừng có tháng ba. Nhưng ác thay xoài vẫn đơm hoa. Mới đây mà xoài đã chín nữa? Tôi van vái cô bán xoài đừng đến nhưng cô vẫn đến để sang sông. Tôi lặng lẽ xô thuyền tách bến, nàng nhìn mà thiết yếu than rằng:
(Thơ)
Chồng em đã chết mất rồi
Miệng tôi bỗng nở nụ cười hồn nhiên
Không hiểu là nụ cười duyên
Hay cười mai mỉa cô em bán xoài?