Đường Tình Đôi Ngã (Tân Cổ)

Tác giả:


Tân Nhạc
Nam:
Thôi em hãy đi về,
vĩnh biệt kể từ đây.
Còn luyến lưu làm chi,
còn vấn vương làm gì.
Ai thật lòng yêu ai
đến bây giờ mình đã biết.
Chuyện tình đôi ta
em hãy xem là huyền thoại.

Nữ:
Anh đừng giận em,
kìa dĩ vãng mùa thương,
vẫn đẹp như giấc mơ.
Trên trời bao ánh sao,
tình ta bấy nhiêu kỷ niệm.

Nam:
Nào ngờ hôm nay
định mệnh chia rẽ đôi ta.

Nữ:
Em biết làm sao hơn.

Nam:
Mùi tóc làn môi và thư tình,
anh xin gửi lại em,
với tất cả cuộc vui
anh cũng xin trả lại em.

Nữ:
Dù mai em theo chồng,
đời đời em vẫn nhớ
mãi mối tình đầu tiên.

Vọng Cổ (Câu 1)
Nam:
Em ơi giọt lệ sầu thương chứa chan buồn thảm,
trăm mối vương mang lòng đau nặng gánh tiếng hẹn trăm năm đành dang dở duyên... tình.

Trút cạn dòng trôi để vui bước đăng trình.

Nữ:
Tình đôi ta hãy xem như huyền thoại,
chút kỷ niệm đầu là dĩ vãng sầu thương.

Nam:
Rồi mai đây xa cách dặm trường,
đau khổ nào hơn khi chia lìa hai lối mộng.
Bao mơ ước giờ trở thành tuyệt vọng,
Dòng lệ nghẹn ngào dâng trào nước mắt.

Vọng Cổ (Câu 2)
Nữ:
Ôi, ai có ngờ đâu tình đầu tan nát,
duyên trái ngang thành bể sầu.

Giờ đây đành khóc mối duyên đầu.

Nam:
Đôi ngã đường đời phiêu du theo dòng chảy,
như nước qua cầu về bến lạ bờ xa.

Nữ:
Những buổi hẹn hò bắt bướm hái hoa,
còn đâu nữa những ngày thơ mộng đó.
Mùi tóc làn môi và thư tình anh gửi,
dù mai theo chồng vẫn nhớ người xưa.

Tân Nhạc
Thôi em hãy đi về,
khóc chỉ làm buồn thêm.
Trời đã khuya từ lâu,
càng vắng đêm tạ từ.
Mai này thuyền hoa vui,
đón em về cùng bến khác.
Đường đời đôi ta,
hai hướng đi buồn thật buồn.

Nữ:
Anh hiểu dùm em
nào ước muốn giàu sang,
bởi tình duyên trái ngang.
Em vì chữ hiếu
nên đành câm nín cho đẹp lòng.

Nam:
Chuyện tình đôi ta
nghẹn ngào trăm đắng muôn cay,
thôi vĩnh biệt thiên thu.

Vọng Cổ (Câu 5)
Nữ:
Thôi anh về đi chớ tiếc thương chi càng thêm buồn lưu luyến,
em vì chữ hiếu nên đành câm nín duyên trái ngang để cất bước theo... chồng.

Cho mẹ cha đẹp dạ vui lòng.
Bước vu quy là quên đi tình cũ,
nhưng biết làm gì khi định mệnh rẽ chia.

Nam:
Tình chúng mình vẫn đẹp như giấc mơ,
trên trời bao ánh sao là bấy nhiêu kỷ niệm.

Nữ:
Mai thuyền hoa đón em về bến khác,
đôi ngã chia ly buồn thật là buồn.

Vọng Cổ (Câu 6)
Nam:
Đêm tạ từ đường tình đôi ngã,
ánh trăng tàn dần khuất giữa trời khuya.
Em hãy vui lên khóc chỉ buồn thêm,
lau mắt để khi lời trao đã cạn.

Nữ:
Kỷ niệm xưa chất chồng theo năm tháng,
giữ trong lòng kỷ niệm chẳng mờ phai.

Nam:
Nghẹn ngào trăm đắng muôn cay,
thì thôi vĩnh biệt chia tay ngậm ngùi.

Nữ:
Rồi một sớm vu quy hồng pháo nổ,
em buộc lòng xuất giá phải xa anh.
Tình phai nhạt khi chẳng còn duyên nợ,
ký ức buồn xao xuyến lúc tàn canh./.