Duyên Phận (Tân Cổ)

Tác giả:


Tân Nhạc
Nam:
Phận là con gái, chưa một lần yêu ai.
Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài.
Cảnh nhà neo đơn, bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn.

Nữ:
Thầy mẹ thương em nhờ tìm người se duyên.
Lòng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền.
Lứa đôi tình duyên còn chưa lưu luyến.
Sợ người ta đến em khóc sau bao lời khuyên.

Lứa đôi tình duyên còn chưa lưu luyến.
Sợ người ta đến... em khóc sau bao lời khuyên.

Vọng Cổ (Câu 1)
Chị ơi phận làm con gái như con đò nổi trôi xuôi dòng về bến lạ.
Dẫu quyền quý cao sang, hay phận nghèo hèn hạ chưa bước vào yêu nhưng cũng phải theo... chồng.

Nữ:
Biết làm sao đây bởi là kiếp nhan hồng.
Chốn quê nghèo thương cha mẹ đời cơ cực.
Mấy đứa em nghèo tuổi phận long đong.

Nam:
Chịu nặng vai gầy nắng hạ chiều đông.
Nào biết yêu ai để tơ hồng duyên dai ngẫu.
Thầy mẹ thương được thuyền xuôi bến mộng.
Cậy nhờ mối mai mong chị thành gia thất.

Tân Nhạc
Nữ:
Chưa yêu lần nao biết ra làm sao?
Biết trong tình yêu như thế nào?
Sông sâu là bao nào đo được đâu.
Lòng người ta ai biết có dài lâu?

Nam:
Qua bao thời gian sống trong bình an.
Lỡ yêu người ta gieo trái ngang.
Nông sâu tùy sông làm sao mà trông.
Chưa đổ bến biết nơi nào đục trong.

Vọng Cổ (Câu 2)
Nữ:
Chưa một lần yêu chưa hẹn hò đôi lứa,
thì làm sao nên nghĩa cau trầu.
Thổn thức bao đêm nuốt lệ thương sầu.
Những tháng năm êm đềm bên thầy mẹ.
Dẫu cơ hàn mà nghĩa nặng, tình thâm.

Nam:
Nào hay bến đục bến trong.
Nông sâu ai biết dạ lòng người ta.
Xót thương đời một kiếp hoa.
Về nơi bến lạ quê nhà nặng thương.

Tân Nhạc
Nam:
Rồi người ta đến theo họ hàng đôi bên.
Một ngày nên duyên, một bước em nên người vợ hiền.

Nữ
Bỏ lại sau lưng bầy em ngơ ngác,
đứng trông theo mắt đượm buồn.

Nam:
Thầy mẹ vui hơn mà lệ tràn rưng rưng,
Dặn dò con yêu phải sống theo gia đạo bên chồng.

Nữ:
Bước qua dòng sông hỏi từng con sóng.
Đời người con gái không muốn yêu ai được không?

Nam:
Bước qua dòng sông hỏi từng con sóng.
Đời người con gái... không muốn yêu ai được không?

Vọng Cổ (Câu 5)
Nữ:
Rồi một sớm sang thu chị theo chồng về bến lạ.
Khoác áo cô dâu cho mẹ thầy yên dạ mà bước chân đi sao trĩu nặng nỗi u... sầu.
Đạo làm con áo mặc sao qua khỏi đầu.

Nam:
Một bước nên duyên thành vợ hiền đâu thảo.
Chị bỏ lại quê nhà đàn em dõi mắt trông theo.

Nữ:
Phận cơ hàn đám em nhỏ nhóc nheo.
Nhìn thầy mẹ rưng rưng thêm bâng khuâng trong dạ.
Giữ lấy phận đâu, công dung ngôn hạnh.
Chị phải sống theo gia đạo bên chồng.

Tân Nhạc
Nữ:
Thầy mẹ vui hơn mà lệ tràn rưng rưng.
Dặn dò con yêu phải sống theo gia đạo bên chồng.
Bước qua dòng sông hỏi từng con sóng.
Đời người con gái không muốn yêu ai được không?

Vọng Cổ (Câu 6)
Nam:
Thuyền dẫu đang trôi cũng về một bến.
Phận gái xưa nay ai cũng phải theo chồng.
Thương chị tôi một kiếp nhan hồng.
Giữ cho trọng đạo đẹp lòng mẹ cha.
Sông dài biển rộng bao la.
Chữ yêu bỏ mặc đó là hồng nhan./.