Khách Sạn Hào Hoa (Trích Đoạn)

Tác giả:


Văn Thiên Tường
Hiếu ơi, Ngọc và Hiếu là đôi bạn nhỏ chắc chiu thời thơ ấu.
Tuy có lúc tách rời nhưng cảm tình nồng hậu vẫn không phai.
Thì nhận xét của... tôi.
Có lầm chi chăng?
Về cuộc đời thầm kín của cô!
Tôi chân thành nhận lỗi,
xin đừng hờn dỗi chi nhau.

Chớ tôi đón rằng từ lâu.
Cô có liên quan mật thiết với bên ngoài.
Anh Trung người yêu của cô
và dượng hai cô mất còn chưa rõ.
Có thể vượt Trường Sơn,
hay hoạt động khắp miền.

Dù còn dù mất, tôi vẫn kính nễ tiếc thương.
Con người nhiệt tâm, tận tuỵ với đồng bào.
Biết rõ gia cảnh tôi anh cảnh tôi,
anh càng nên xa lánh.
Vì tương lai sự nghiệp của anh
như chấp cánh chim bằng.
Đời tôi mai rủi ra sao,
tôi cam chịu riêng mình.
Nhưng mà lòng tôi không nỡ,
thản nhiên nhìn tai hoạ đến với cô.

Nói Lối
Kìa! Hiếu ơi còn lời lẽ nào nặng nề hơn nữa không Hiếu.
Hiếu hãy nói nữa đi, hãy nói nữa đi,
Hãy nguyền rủa nữa đi cho vừa lòng thỏa dạ.

Vọng Cổ (Câu 1)
Hiếu ơi tôi tìm đến hiếu như khách yêu hoa nhớ khóm phong lan xưa lần về ngỏ trúc như cánh én nhớ mùa xuân quay về xứ cũ,
thì cũng như tôi tìm đến cô là do mối thâm tình từ quá khứ của thuở tuổi từ hồn cùng tung tăng đùa giơn trước... sân... trường.

Ngôi trường của làng quê đại ngải ôi lưu luyến vô cùng.
Chỉ vì nơi đó có hai tâm hồn bé nhỏ,
nhà cận kề kỷ niệm rất thâm sâu.
Rồi lên Sài Gòn theo trung học xa xôi,
nhưng lòng vẫn gởi về quê hương ngọt ngào dòng sông Hậu.
Gió trướng về khơi vậy nhớ nhung,
nhớ xóm sương mù của làng quê Đại Ngải.

Vọng Cổ (Câu 2)
Có một mùa bãi trường năm đó,
tôi về quê thăm lại bạn hiền xưa.
Nhưng nhà xưa giờ đã thay đổi chủ,
còn bạn thân xưa thì phiêu bạc đến nơi nào.

Trả lời anh, chỉ có sống trường giang vỗ nhịp rì rào.
Trở lại Sài Gòn chưa qua niên học,
thì quân trường ác nghiệt buột tôi phải xa lìa đèn sách.
Tôi không muốn làm mồi cho bom đạn,
đi lo lót tiền làm cảnh sát để được yên thân.
Giờ gặp nhau đây chưa kịp vui mừng,
nhưng hiếu thì một bề hờ hửng.
khiến lòng tôi tê buốt tợ giá băng./.