1. Ngày hôm [G] qua nếu em đi vội để anh [C] không thốt ra những lời làm em tan [G] vỡ, em tan vỡ.
Thì hôm [Em] nay vẫn nguyên mọi điều, chuyện hai [C] ta vẫn những yêu chiều mình đỡ ưu [Em] tư, em đỡ ưu tư
Thật lạ dù bao thời [C] gian ở gần nhau, ta vẫn dễ tổn thương vì muộn [Em] phiền không quá lớn.
Và dù chọn đi thật [C] xa chỉ mình em, nỗi nhớ bên tai thầm [D] thì.
ĐK:
Bởi khi yêu [G] anh, chính em làm [Bm] cho tấm khiên trái tim trở nên mỏng [Em] manh
Bỗng dưng cuộc [C] sống đều hướng theo [D] anh
Giá như xa [G] nhau phía anh và [Bm] em bình tâm cảm thấu những điều khuất [Em] sâu.
Chặng [C] đường ta yêu [D] còn viết tiếp chương [G] sau.
2. Từ hôm [G] ấy chẳng hay vui buồn? Ngày không [C] em thế những con đường còn sắc [G] thắm? Còn ấm nắng?
Chiều hoàng [Em] hôn bước trong sương lạnh làm thêm [C] nhớ mỗi khi bên cạnh em có [Em] anh…hmm
Thật lạ dù bao hờn [C] dỗi muốn rời xa, em vẫn thấy lắng lo và ngậm [Em] ngùi khi nghĩ đến.
Chờ đợi người quen tìm [C] tới với vòng tay, cho em những câu trả [D] lời.