Liên Khúc Biển tình, Huyền thoại chiều mưa, Hai vì sao lạc(hợp âm)

Tác giả:


1. Nằm nghe sóng [C] vỗ từng lớp xa
Bọt tràn theo [Am] từng làn gió [Dm] đưa
[C] Một vầng trăng [F] sáng như tình yêu chúng [C] ta
Vượt ngàn hải [Em] lý cũng không [G7] xa

2. Biển rộng đất [C] trời chỉ có ta
Thì dòng ngân [Am] hà mình cũng [Dm] qua
[C] Biển không biên [F] giới như tình anh với [Em] em
Hơn cả những [G7] vì sao [C] đêm

ĐK: Trăng nhô lên [C] cao trăng gác trên đầu núi
Mây xanh xanh [Am] lơ vì đắm say tình [Em] mới
Đến đây với [F] em mà ngỡ trong giấc [Em]
[A7] Mắt em âu [Dm] sầu là [G7] cả một trời [C] thơ

Không gian im [C] nghe nhịp đôi tim hẹn ước
Mong sao tương [Am] lai đường trăng ta cùng [Em] bước
Siết tay dắt [F] nhau mình lánh xa thế [Em] nhân
[A7] Lánh xa u [Dm] phiền đắng [G7] cay trần [C] gian

3. Đời anh sẽ [C] đẹp vì có em
Ngày dài sẽ [Am] làm mình nhớ [Dm] thêm
[C] Biển xanh cát [F] trắng sóng hòa nhịp ái [Em] ân
Không còn những [G7] chiều bâng [C] khuâng

4. Một chiều cuối [C] tuần mưa bay lất [F] phất và mây trắng giăng [C] giăng
Em [Am] đến thăm [G] anh vì trời mưa [F] mãi nên không kịp [C] về
Bên em, anh lặng nhìn màu [G] trời nhòa đáy mắt mộng mơ
Sợ người yêu [F] khóc, khe khẽ bên [G] tai anh kể chuyện ngày xưa.

5. Chuyện xưa kể [C] rằng trên thiên giới [F] ấy ngày vui kết hoa [C] đăng
Thiên [Am] Quốc đang [G] vui một nàng tiên [F] lỡ làm rơi ly ngọc [C] ngà
Ðang say nên trời bèn đọa [G] đày nàng xuống dưới trần gian
Làm người dương [F] thế không biết bao [G] lâu mới cho quay về [C] trời.

ĐK: Em [C] ơi! nàng tiên ấy xuống dương trần một chiều mây bay [G] nhiều
Và vì thương đời [F] lính thương kiếp sống phong [C] sương
Nên dù rằng một [G] hôm Thiên [Am] sứ trời sai đem mây [C] hồng làm xe đưa tiên [G] về
Tiên nói [Dm] dối, tiên còn đang giận [G] trời và tiên chưa về [C] đâu.

6. Nàng tiên giáng [C] trần không đôi cánh [Am] trắng và đang ngắm mây [C] bay
Em [Am] đứng bên [G] anh nguyện thầm mưa [F] mãi cho tiên đừng [C] về
Tiên ơi, nếu mà trời gọi [G] về thì tiên nữ về không?
Mỉm cười em [F] nói, tiên thích dương [G] gian với chiều mưa thật [C] nhiều.

7. Người [C] về, một mùa thu gió heo may
Về [Am] đâu có nhớ [Em] chăng những vì [F] sao long lanh
Đưa tiễn người một [C] đêm không trăng
Nói sao nên [G] lời lòng buồn như chiều [Em] rơi
Như trong đêm khuya những buớc chân qua [G] thềm
Gợi niềm thương nhớ vô [C] vàn.

8. Người [C] về, đường đi kết gió trăng sao
Người [Am] đi có biết [Em] chăng trong chiều [F] nay bơ vơ
Nghe lá thu vàng [C] rơi bâng khuâng
Bước chân ai [G] về chừng thời gian ngừng [Em] trôi
Như quên đêm khuya để gió sương thêu [G] thùa
Thầm làm ướt áo vai [C] gầy.

ĐK: Người về chiều mưa hay [F] nắng
Sao để khói lam [Em] chiều như se chùng màu không [C] gian
Người về dòng sông thương [Dm] nhớ
Để bến vắng con [G] đò buồn mong người người hay chăng?
Người là vì sao nhỏ [F]
Ta mãi ước cho [Em] lòng là một bầu trời xanh [C] xanh
Người về lòng ta thương [Dm] nhớ
Ta khẽ hỏi đưa [G] người hay thầm người đưa [C] ta.

9. Người [C] về người về đâu nhớ ta chăng
Người [Am] ơi mỗi lá [Em] thu rơi làm [F] ta bâng khuâng
Như áng mây chiều [C] lang trong sương
Bước đi âm [G] thầm lòng buồn như thời [Em] gian
Nghe chăng thu ơi để lá rơi chi [G] hoài
Gợi niềm thương nhớ ai [C] nhiều.

Mỉm cười em [F] nói, tiên thích dương [G] gian với chiều mưa thật [C] nhiều
Mỉm cười em [F] nói, tiên thích dương [G] gian với chiều mưa thật [C] nhiều
Mỉm cười em [F] nói, tiên thích dương [G] gian với chiều mưa thật [C] nhiều