Lk Tuấn Vũ - Thành Phố Buồn

Tác giả: Chưa Biết


Thành phố nào nhớ không em?
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều
Anh thấy đẹp hơn.
Một sáng nào nhớ không em?
Ngày chủ nhật ngày của duyên mình
Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa
Người lưa thưa chìm dưới sương mù
Quỳ bên em trong góc giáo đường
Tiếng kinh cầu đẹp mộng yêu đương
Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau.

Chiều mưa không có em
bờ đá công viên âm thầm
chiều mưa không có em
giăng mắc mây không buồn trôi.

Gọi mùa thu lãng quên
vào tiếng mưa rơi êm đềm
trời còn mưa ướt thêm
cho dài ngày tháng không tên.

Chiều mưa không có em
đường phố quên chưa lên đèn
chiều mưa không có em
biết lấy ai chia hờn tủi.

Trời mùa thu lắm mây
còn bước em đi quên về
vòng tay ôm lẻ loi
cho mình còn mãi thương nhau.

Em ơi hết rồi hết rồi, chẳng còn chi nữa đâu em
Yêu thương như nước trôi qua cầu như đàn trỗi cung sầu
Còn gì nữa đâu?

Tôi thề tôi chẳng yêu ai vì người ta cứ phụ tôi hoài
Bây giờ tôi chẳng còn tin trong nhân gian có kẻ chung tình
Tôi giận tôi đã ngây thơ đem tình yêu hiến dâng cho người hết
Nên giờ tôi chẳng còn chi khi người ngoảnh mặt mà đi.

Một loài hoa không vỡ,
đó là loài hoa nở trong vườn yêu
Một loài hoa sớm nỡ,
nhưng không chóng già
Đời hoa vẫn mặn mà
Dù mưa gió nhiều làm cánh hoa lay,
Nhưng rồi lặng gió mưa bay,
Cánh hoa lại tươi mầu thắm sắc hương nồng say

Ngày nào mình quen biết giữa vườn đầy hoa,
Ngắt một nụ hoa bảo rằng "hoa chóng tàn",
Em thường lo sợ tình ta sẽ lỡ làng
Và anh nói rằng "tình mãi không phai,
Hoa này là đóa hoa yêu,
ép trong lòng ta trìu mến sẽ không bao giờ quên"

Ai ra xứ Huế thì ra
Ai về là về núi Ngự
Ai về là về sông Hương
Nước sông Hương còn vướn chưa cạn
Chim núi Ngự tìm bạn bay về
Người tình quê ơi người tình quê thương nhớ lắm chi

Ai ra xứ Huế thì ra
Ai về là về Vỹ Dạ
Ai về là về Nam Dao

Dốc Nam Dao còn cao mong đợi
Trăng Vỹ Dạ còn đợi câu thề
Người tình quê ơi người tình quê có nhớ xin trở về

Thuở ấy quen nhau trên đường thanh vắng,
Trong nắng thu sang, hay mùa trăng sáng
Chưa tròn duyên thắm nhưng đường chia đôi,
Nhưng tình xa xôi ...

Cầm lấy tay nhau em buồn khẽ nói:
"Rồi lúc chia tay, đôi người đôi ngã,
Đôi người đôi ngã,
Ai buồn hơn ai? Ai buồn hơn ai?"


Anh xin trời đừng cho mưa rơi rơi
Đừng cho lệ hoen bờ mi người ấy
Nếu biết Xuân không sang thì dám mơ chi nhiều
Mà một khi anh đã hứa yêu em
Vì đời còn những lúc sum vầy
Sá chi bao cách ngăn sau này.

Giây phút biệt ly chớ để tâm hồn nặng câu lưu luyến
Anh hứa đem về mùa Xuân bất tận nở trên má môi em
Nhưng xin em đừng quên
Từng đêm súng vang về trong giấc ngủ say
Là khi anh đã dâng cuộc sống cho đời
Và cho đôi lứa đẹp ước mơ...

Ba lô thay người tình yêu dấu
Đêm đêm riêng mình nằm gối đầu
Anh thấy nhớ em, anh thấy mếm em
Ước mơ anh là trời cao rót
trăng nhuộm màu làn tóc thương yêu

Khi lính đã yêu bướm ghen tình thắm
Muôn kiếp vẫn yêu nói chi ngàn năm
Khi lính đã yêu rừng tàn núi lở,
Tình còn vững bền muôn thuở
Bao la như lòng đại dương

tôi lại gặp anh
Người trai nơi chiến tuyến
Súng trên vai bước lê qua đường phố
Tôi lại gặp anh
Giờ đây nơi quán nhỏ
Tuổi 30 mà ngỡ như trẻ thơ
Nhớ gì từ ngày anh xa mái trường
Nhớ gì từ ngày anh vui lên đường
Lối gầy về nhà anh hoa phượng thắm
Màu xanh áo người thương
Nắng chiều đẹp quê hương
Hay nhạc buồn đêm sương

Tôi lại gặp anh
Trời đêm nay sáng quá
Ánh trăng như hé tươi sau ngàn lá
Tôi lại gặp anh
Đường khuya vui bước nhỏ
Kể nhau nghe chuyện cũ bao ngày qua
Lối gầy về nhà anh hoa vẫn nở
Kỷ niệm từ ngày xưa chưa xóa mờ
Ánh đèn vàng ngoài ô vẫn còn đó
Bạn anh vẫn còn đây
Sống cuộc đời hôm nay
Với bọn mình đêm nay

Con xin ơn trên cho con lấy được người con yêu suốt đời,
Cho người yêu con thương con thật nhiều như trầu yêu mến cau
Anh luôn thương em yêu em rất nhiều dù duyên xưa lỡ làng.
Trên vùng ăn năn , xin em hiểu rằng anh chỉ yêu mình em.

Anh cam chịu chấp nhận sự yêu em trong trái ngang khổ đau.
Phận số anh thượng đế như an bài trong cuộc đời chúng mình.
Vì sao thế em? Chắc chỉ mình em hiểu.
Em thường bảo rằng tình cảnh dù trông gai, em vẫn là em yêu muôn đời muôn kiếp.
Nhưng vì anh bối rối nên tâm sự đêm nay...

Nếu ai có hỏi: Bao giờ chúng mình đẹp đôi?
Em ơi đừng tủi, đừng buồn canh vắng đơn côi
Nếu ai có hỏi: Ngày nao ngày vui duyên nợ?
Mùa nao mùa vui pháo đỏ?
Em đừng buồn nhé em ơi!

Nước non khói lửa, anh còn ước hẹn đời trai
Ra đi là để tìm ngày hạnh phúc tương lai
Nếu ai nhắc nhở: Tinh yêu thường hay dang dở
Người yêu thường đi cách trở
Buồn chi cho má thắm hoen mờ


Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn,
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương,
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi,
Phút gần gủi nhau mất rồi
Tạ từ là hết người ơi!
Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng,
Biết ai còn nhớ đến ân tình không,
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu,
Những chiều hẹn nhau lúc đầu,
Giờ như nước trôi qua cầu.

Có ai biết được có mình tôi buồn
Dẫu trong tiếng cười ngấn lệ thoảng qua hồn
Để rồi ngưng cung đàn cuối
Khách về khách ấm tình đôi
Tôi về tôi sống đêm dài..

Sống qua mấy vạn mối tình giữa đời
Có khi ngỡ mình đã gặp thấy duyên rồi
Nào ngờ khi tan mùa cưới
Âm thầm tôi bước lẻ loi
Đi vào mơ ước mà thôi..

Mưa mưa rơi từng đêm mưa triền miên trên đồn khuya lòng anh thương nhớ vô biên
Yêu yêu em ngày đó em nhìn anh mắt hoen sầu
Không nói nên câu giã từ
Mong anh mong làm sao cho tình duyên không nhạt phai theo năm tháng thoáng qua mau
Yêu yêu em nhiều lắm nhưng tình ta vẫn chưa thành
Khi núi sông còn điêu linh
Ở phương này vui kiếp sống chinh nhân nhưng không quên dệt mơ ước
Ước ngày nao quê hương tàn chinh chiến cho tơ duyên được thấm màu
Và phương đó em ơi có gì vui xin biên thư về cho anh
Nhớ thương vơi đầy đêm nay trên đồn vắng
Thương em anh thương nhiều lắm
Em ơi biết cho chăng tỉnh lẻ đêm buồn

Đây ngoại ô, nhạt ánh đèn khuya.
Đèn vàng hiu hắc soi con đường mờ mờ bóng mưa,
Nhưng tin yêu thắm lòng ta.
Xin tặng anh, người trai vì dân:
Nụ cười em gái yêu, với tình thương như ánh xuân,
Mang theo anh những lúc hành quân.

Để những đêm trời khuya, mưa tí tách như đếm canh dài.
Ở chốn xa ngoài kia, nơi biên giới sương khuất cây đồi.
Người anh tôi không quen ơi!
Trên đường diệt giặc thù, nếu chợt nghe tim ấm giữa xa xôi.
Gió mang ra biên khu, mến trao anh câu ca một đêm mưa ngoại ô

Gió lạnh lạnh buồn ơi
Khuya nay anh đi rồi
Bao nhớ nhung xa vời
Ôi nói không nên lời
Để cạn niềm yêu mến anh.
Phút gần gũi này thôi
Khuya nay anh đi rồi
Tay nắm tay không rời
Mắt ngắm xa chân trời
Mà lòng nghe nhớ thương hoàị

Tôi tiễn anh lên đường trời hôm nay mưa nhiều...lắm...
Mưa thấm ướt vai gầy, mưa giá buốt con tim
Mình cầm tay nhau chưa nói hết một câu Thôi đừng buồn anh nhé, tiếng còi đang ngân dài
Chinh nhân ơi! Xin anh chớ buồn Chinh nhân ơi!
Xin anh chớ buồn Người yêu anh còn đó, người yêu anh bé nhỏ...hứa thương...anh trọn đời

Xe lăn êm êm lúc ga chiều sắp lên đèn
Mưa thu bay bay vắt ngang trời ướt vai mềm
Hoàng hôn dần buông,
Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống.

Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành,
Đem yêu thương đi đến nơi nao - cách đôi tình.
Đường bao nhịp nối, tình trăm nghìn mối,
Hướng theo một bóng người.

Khi vũ trụ lên đèn thành phố ngã nghiêng
men rượu say mèm, tuổi thơ đi hoang nghìn đêm trốn ngủ
phận ba tuổi đời hoang phế sau lưng .
nay góp mặt góp lời làm lính mà thôi đối diện đây rồi
từng đêm quê hương đạn bay súng nổ ,hỏa châu sáng tỏa
những khuôn mặt người yêu phố thị .

Chuyện tình đôi mươi chan chứa không bao giờ vơi
Như dòng suối tình êm ái
Có anh và em còn ai còn ai nữa
Đã yêu nhau trong cuộc đời
Chuyện mình từ một chiều dừng chân trú mưa
Ta bên nhau nhìn công viên lá đổ
Tuy chưa quen mà sao tình như đã dẫu ngoài còn e

Trời làm mưa tuôn nên khiến xui anh gặp em
Cho mình kết lời hẹn ước
Cớ sao trời cho tình yêu rồi ngăn cách
Mấy ai không rơi lệ sầu
Tình vừa nồng thì vừa được tin xót thương
Em ra đi về bên kia cõi đời
Xe tang lăn buồn trong lòng phố vắng khóc em âm thầm

Ôi em về đâu vùi lấp mối duyên đầu
Em ơi còn đâu tuổi xuân mình đang chớm
Nay em về đâu về thế giới xa nào
Cho đời hiu hắt như nghĩa trang

Một mình lê bước anh đến công viên ngày xưa
Nghe làn gió buồn xao xác
Ngỡ linh hồn em tựa theo ngàn cơn gió
Oán than khóc duyên ban đầu
Này là vườn kỷ niệm ngày ta mới quen
Đây công viên chiều xưa thêu mối tình
Nay không em vườn hoang buồn xơ xác nghĩa trang lạnh lùng !