Bài Tình Ca Đầu Tiên (Phạm Quang Tuấn)

Tác giả: Phạm Quang Tuấn


đêm âm u đợi chờ hơi thở của mặt trời
ngọn cỏ khô mong giọt nước mát từ biển khơi
con mắt lòa tìm ánh sao trong mây mù
chợt những hạt sương mai long lanh như dòng lệ ngọt
dịu dàng thánh thót nhẹ rơi ...
(repeat)

bỗng mặt trời hằn đen vết dấu băn khoăn
đêm hoang thức trắng ước hoài chất ngất không nguôi
tơ đàn lạc phím hoang mang
trăng vàng bốc lửa giận hờn
nắng hè se buốt nhớ nhung
mưa ròng khô trái tim run...


rồi như một tiếng ru êm đềm tha thiết từ thuở xưa
dòng ngọc tuyền réo rắt cất cao tiếng ca thiên hà
đá xanh rêu trở giấc xôn xao ước mộng tuổi thơ
gió buông lơi gót nhẹ nép mình trong ngàn thông lặng lẽ

và muôn loài thốt nhiên im lìm nghiêng lắng như để nghe
dòng ngọc tuyền réo rắt cất cao tiếng ca thiên hà
ánh sao rơi bừng sáng chói lòa vũ trụ trẻ thơ
cánh mai xinh hé nở trái mùa giữa trời thu rực rỡ...


anh bỗng thấy một rừng hoa chưa từng nở
và anh bỗng nghe tiếng sơn ca còn lặng câm
nằm trên cỏ trinh nguyên chưa hề in gót nắng
anh nhẹ bước vào mùa thu vàng rơi lần đầu

và anh muốn cho em một mùa thu hoàn toàn mới
và anh sẽ đưa em vào mảnh vườn chưa ai tới
nằm trên cỏ trinh nguyên chưa hề in gót nắng
ta nhẹ bước vào mùa thu vàng rơi lần đầu

anh sẽ hát cho em bài tình ca hoàn toàn mới
anh sẽ nói với em lời yêu đương chưa ai nói
nằm trên cỏ trinh nguyên chưa hề in gót nắng
ta nhẹ bước vào mùa thu vàng rơi lần đầu

và ta sẽ yêu nhau một tình yêu hoàn toàn mới
và ta sẽ trao nhau nụ hôn đầu tiên trên thế giới ...