Kìa Trần Minh! Trần Minh hiền đệ Trần Minh. Trần Minh à! Ta nghe hiền đệ sắp sửa lên kinh ứng thí. Nên ta mang rượu sẵn nè nào hãy ngồi xuống đây đệ hãy uống với ta vài chung để nhớ mãi ngày đưa tiễn. Uống đi đệ. Mời hiền đệ Mời huynh! Mời hiền đệ. Hiền đệ đệ hãy nhìn một rượu sủi đầy trong chung hàn sĩ Nghĩ gì đây trong men rượu cay nồng xin trao tay bởi chút nghĩa tương phùng Ta và đệ hãy cười sang sảng để thay cho vạn lời đưa tiễn. Uống đi đệ. Ôi tiếng cười dõng dạc giữa không gian như thay cho vạn lời đưa tiễn Xin hãy nâng chén rượu hàn vi cho ngất ngây say mà mơ ước chuyện tương phùng Trời đã rộng mở cho tình nghĩa lại thêm nồng Làm sao biết được chuyện bèo mây tan hợp Những ngày buồn sông núi đất xa chén rượu hôm nay nào phải chén quan hà sao đưa tiễn mà nghe lòng buồn rười rượi Thân cá chép phải tốn công lặn lội cố vượt vũ môn hóa kiếp được thành rồng Uống nữa đi đệ uống cạn chung đi đệ à Uống cạn chén này rồi chén nữa rượu đã cạn bầu sao chẳng thấy say. Hồn say tâm tình tri kỷ tạm biệt ngàn dặm đường mây Nhìn mấy hôm rày huynh tới gởi mây tám hướng đệ càng hổ thẹn mình bấy lâu ràng buộc nợ công danh Trọn đời đệ cứ nhớ mãi ly rượu hôm nay trầm bổng mà ca bài cảm khái thân đã thoát vòng phiền toái mà đệ vẫn còn mang nhiều ân nợ trong đời. Rượu này cạn đến ngàn sau hơi men cay rượu tỏ say ân tình Chưa đi vạn dặm trường đình mà nghe thương nhớ vượt ngàn núi sông Hiền đệ ạ. Ta nói nghe hiền đệ nè hiền đệ Bây giờ ta tạm biệt hiền đệ ta lên đường. Ta đi nghe đệ. ủa! Huynh đi đâu vậy? Ta ra đầu làng ta chờ hiền đệ. Đệ ở lại đây để tạm biệt người tri kỷ của đệ nữa chứ. Phải không hiền đệ ở lại đây nghe không chút xíu nàng sẽ tới đây liền nghe không Đừng có mắc cỡ mắc cỡ thì kỳ lắm Ta đi nghe hiền đệ. Công tử! Tới giờ phút này mà tiểu thơ còn gọi tôi là công tử Sao tôi nghe nó chua chát quá Công tử còn giận? Tôi đâu dám giận Mà làm sao tôi giận được trước tấm chân tình cao cả mà tiểu thơ đã dành tặng cho kẻ đã sa cơ. Đã trải thân luân lạc giữa phong trần trong cảnh đời giả trá bạc đen vinh nhục đã quá nhiều Tôi vẫn còn tiểu thơ là một khách tri âm cư xử với tấm chân tình xoa dịu niềm đắng cay Là kẻ trắng tay tôi đành ôm hận. Xin chớ nặng lời mỉa mai em cúi mặt đợi chờ trong uất hờn của ai.. Tiểu thơ ơi tôi vẫn còn nặng nợ ơn nghĩa tiểu thơ đã tả mấy cho vừa. Tôi muốn nói nhưng sao cứ nghẹn lời biết bao giờ mới trả xong...