Một đôi lúc chợt như bàng hoàng.
Bên đời đã muôn vàn sầu ai.
Người như bóng mây trời mờ bay.
Hương đắm say còn đẫm trăng gầy.
Tay nồng ấm ru tình trầm luân.
Mưa khuya còn từng sợi mong manh.
Chừng nghe tiếng ai còn thì thầm.
Đêm ngát hương đượm thấm da hồng.
Như chưa hề hò hẹn với gió ngàn.
Như chưa từng hò hẹn với rừng hoang.
Nhưng sao lòng rộn ràng tiếng sóng xô.
Như thấy đời biền biệt bóng trăng tan.
Im nghe bên gối, tình nồng đưa lối
Mưa không quên lời gọi mời ngàn năm.
Em tìm đâu nữa, mơ xưa tan nhoà.
Khuya nay chan chứa nỗi mong chờ người
Thương quá thương ai hát cung buồn
Thương quá thương ai hát cung buồn
Một đôi lúc chợt nghe dịu dàng.
Khi ngồi lắng cung đàn ngày xưa.
Thèm nghe tiếng reo đùa ngoài sân.
Trưa ngắng soi, ngọn gió giao mùa.
Thương và nhớ như người tình chung.
Lênh đênh hoài một trời mênh mông.
Người yêu dâu quay về ngập lòng.
Thương quá thương ai hát cung buồn.