Em như cơn gió lạc loài nhìn lá úa sầu tả tơi
Nghe lòng yêu thương sầu dâng lên mắt,
Bến sông xưa xa rồi.
ĐK:
Anh giờ nơi đâu biết cho chăng,
Em một loài hoa nở không tên.
Anh kỷ niệm nỡ sao quên nay tình ta đành hai lối.
Thì thầm tiếng yêu thương để biết lòng còn xót xa
Giờ là giấc mơ tình đã chết suốt bao năm mong chờ.