Thế rồi một hôm dưới lũy tre làng
đôi tim rộn rã ngập dòng yêu đương.
Dù thuyền tình đã đến bến mơ nhưng chưa cập được.
Vì lễ giáo tôn nghiêm của những bậc sanh thành.
Cha mẹ chàng từ khước cô dâu không chờ ly rượu mâm trầu.
Song thân nàng tự ái không gả
con cho gia đình tự đại tự cao.
Hai trẻ vì hiếu để cam đành phải cách xa nàng
Gạt nước mắt vâng lời mẹ vầy duyên cùng kẻ khác.
Còn chàng thì lê bước chân lãng tử rày đây mai đó
Mượn cỏ cây mây nước xóa bỏ vết thương lòng
Từ đây dưới mái trường vắng bóng chàng giáo viên tận tụy
Và cổng trường cũng vắng hình chiếc nón lá
Đợi trông tiếng trống tan giờ hàng điệp
chẳng trổ hoa đứng lặng lẽ bơ phờ.
Bướm chẳng nhởn nhơ chim không buồn ca hót
Tiếng ê a học trò chìm lặng giữa không gian.
Tiếng gõ thước trên bàn cũng chôn vùi vào dĩ vãng.
Chỉ có những chiếc lá vàng thi nhau rơi lả tả
như khóc như than một kiếp duyên tình
Sau hai mươi năm sương gió trắng mái đầu người phiêu bạt
Nhà giáo trở về làng tiếp tục lại nghề xưa
sáng nay có một thiếu phụ dắt con vào xin học.
Nhà giáo mới gỡ kính ra nhìn trời ơi
rõ ràng người đẹp của năm nào.
Thiếu phụ mới bỡ ngỡ thưa rằng dạ thưa thầy
đây là đứa trẻ mất cha xin thầy dạy dỗ.
Và ban cho nó chút tình phụ tử.
Qua cơn đăm chiêu suy nghĩ bỗng nhiên nhà giáo gật đầu.
Ngoài kia tia nắng vàng hanh nhảy múa
trên tàng điệp đỏ đơm bông.
Như mừng vui cho đôi quả tim già.
Cùng nhau hòa lại nhạc tình năm xưa..