Phường Bàn Cờ. Bàn Cờ đã có tự bao giờ. Tôi hỏi người mẹ già mái tóc đã bạc phơ. Mẹ nhìn ra xa xăm để cố nhớ lại nhìn tôi giây lâu mẹ mới nói nhắc chuyện bây giờ mà ngỡ như trong mơ.
Mẹ trả lời. Bàn Cờ đã có tự lâu rồi khi tuổi mẹ còn trẻ lúc ấy mẹ đã nghe tự ngày xưa nơi đây rừng hoang vắng bọn giặc Tây vô đây để cướp phá chính tại nơi này từng chở che cho dân ta.
Kể từ khi có Đảng tiền phong người dân nghèo bước theo cùng tranh đấu giành lại từng manh áo chén cơm. Năm ấy mùa thu lòng dân uất hận căm thù.
Người Bàn Cờ đứng lên cùng đất nước giành độc lập tự do hạnh phúc ấm no cuộc đời vui chưa mãn mùa trăng giặc hung tàn nhóm lên lửa chinh chiến người Sài Gòn gươm súng tiến lên đường ở giữa thành đô lòng dân hướng về Bác Hồ.
Mẹ Bàn Cờ thắp lên lửa yêu nước và mở đường dẫn bước các con đi Mẹ kể rằng. Bàn Cờ giặc đốt đã bao lần cướp của người nghèo nàn nước mắt và mồ hôi hận thù quân xâm lăng bè lũ bán nước đợi thời cơ xông lên đường ra phiá trước cắm ngọn cờ rực rỡ trên quê hương ta.
Mẹ đợi chờ từng đêm thao thức ngồi may cờ chuông điểm dài từng giờ phố vắng ngủ nằm mơ. Một mùa xuân bao năm hằng mong ước những người con ra đi vì đất nước sắp trở về gọi tỉnh ai đang cơn mê.
Một ngày xuân gió nổi cờ bay đoàn quân về phá tan màn đen tối đường Bàn Cờ mở lối đón quân ta. Bom súng rền vang giặc đang khiếp đảm kinh hoàng.
Mẹ Bàn Cờ vẫn ngang dọc trên phố giặc chạy rồi lại nhớ đến các con. Mẹ cười vui mắt vẫn nhìn tôi rằng qua rồi khổ đau và đen tối. Đường mở rồi thẳng lối tiến lên mau năm tháng dài lâu mà như mới tự hôm nào mẹ Bàn Cờ chúng tôi hằng yêu mến tuổi đã già vẫn đến với các con.