Vừa chiều hôm nao tôi với anh đi dạo phố.
Hai đứa vòng tay âu yếm như đôi tình nhân.
Cười tươi như cô gái thơ ngây vui tình Xuân.
Chúng mình thân quá thân.
Phòng trà Hiend nghe Tuấn Anh ca "Biệt ly".
Tôi ngước nhìn anh qua khói hương thơm cà phê.
Giọt buồn không tên lén qua tâm tư đê mê
mình thức đêm thật khuya.
Qua ngày đó, tôi nghe người nói anh lên đường xa thật rồi.
Tôi buồn nhớ, tim đau rạn vỡ ôi thương anh thương nhất đời.
Bàng hoàng như trong cơm chiêm bao tôi thầm nghĩ
Non nước điêu linh yêu quê hương anh phải đi.
Can đảm lên đường, quên đàn em bé ngồi nhớ anh những đêm trường
Từ ngày xa nhau chinh chiến đưa anh về đâu.
Vai súng vượt biên mưa nắng Khe Sanh rừng sâu.
Người thân ai cũng nhắc tên anh trong thương yêu.
Biết giờ anh chốn nao?
Bạn bè của ta, mỗi đứa tha phương một nơi.
Khu phố ngày xưa nay vắng anh không còn vui.
Và hàng cây me trút lá khô trên vai tôi. Và hàng cây me trút lá khô trên vai tôi.
Càng nhớ thương bạn ơi! Càng nhớ thương bạn ơi!