Hai bàn tay trắng, nghèo xơ xác nghèo
Nên em ra đi, không nói một điều
Ngày mai em vui duyên thắm, người ta mua em nhung gấm
Anh không ngờ, em bạc như vôi
Hai bàn tay trắng, thì lưu luyến gì
Em vui đi em, với cảnh huy hoàng
Mặc ai bao đêm mưa gió, dầm mưa đi trong nhung nhớ
Để em vui người mới sang giàu
Chẳng dấu diếm, thân anh vốn nghèo
Hai bàn tay gầy chai khô, đâu có gì để em mơ
Chẳng xứng đáng, ai kia vấp ngã
Em quen lụa là xa hoa, hay em thuộc về người ta
Hai bàn tay trắng, nào mơ ước nhiều
Em nay cao sang, lắm kẻ nuông chiều
Còn như anh luôn tay trắng, mà em không quen cay đắng
Đường em đi, nào trách em gì