Hồng Lâu Mộng (Viễn Châu)

Tác giả: Viễn Châu


Tuyết rơi nhiều nên cánh hoa
phai tàn buồn đời hắt hiu
Mình ta đứng trông mây ngàn sầu kiếp hoa
khác nào sắc hương của một người
Tuyết vẫn rơi khiến cho hoa đào tả tơi ngắm hoa rơi
Mắt ta cớ sao suối lệ phai nhòa
Nhìn cánh hoa não lòng ta
Vùi cánh hoa tàn giữa chiều buồn
Nhìn cánh hoa não lòng ta
Vùi cánh hoa tàn giữa chiều buồn.
Chôn xác hoa rơi như vùi chôn
Mộ thiên tình hận.

Bảo Ngọc ơi chút tình xưa
Gửi theo đài hoa rụng để ngàn năm
Xuống tận dưới hoang mồ kỷ niệm ngày xưa
Là tủi hận bây giờ vách quế chơ vơ
Gió lùa qua ngõ vắng chỉ thấy hoa đào
Lả tả rụng đầy sân rồi mai này
Chàng có nhớ đến cố nhân khi mảnh vườn xưa
Mờ mịt khói sương chiều hãy nhặt cánh hoa tàn
Đắp mộ người yêu và rưới dùm em đôi dòng nước mắt.

Thôi nhé hoa ơi hãy nằm yên dưới mộ
Cũng như tình của ta đã chết tự bao giờ
Cả một thời xuân ôm trọn mối duyên hờ
Đắp mảnh chăn đơn canh trường mộng mị
Mắt dõi nhìn trăng rụng nẻo trời xa
Giờ đây ta lịm xác hoa đào bằng mấy vầng thơ
Và lời ai điếu là những dòng dư lệ
Thì Tiết Bảo Thoa ơi đừng thương đừng tiếc nữa
Bởi ta với nàng cùng số kiếp một loài hoa.

Chốn gió sương nhớ kẻ dấn thân
Ngoài lửa binh nẻo sơn khê
Biết chẳng có ai vẫn mong bóng ai về
Tàn giấc mơ khóc tình xưa vùi lấp
cánh đào chôn mối tình thơ
Bảo Ngọc ơi chàng có còn chăng
Giữa đêm đông mù sa tuyết phủ
Có biết chăng một đóa hoa xưa đã tàn rơi
Như mùa thu lá đổ rồi vội vàng bay theo
Vó ngựa biên thùy tiếng nhạn kêu sương
Theo gió lạnh bay về ôm chiếc đàn lên
Dạo mấy cung vĩnh biệt lệ nhỏ đầm đìa
Ướt đọng mảnh hàn y thôi thì thương mà chi
Sầu nhớ nữa mà chi đời vương giả
Chẳng qua là mộng ảo tâm sự tàn canh
Với mấy dòng dư lệ
khi ngoài kia khắc khoải tiếng quyên sầu.

1ôi nhứt biệt khước thành thiên cổ hận
Nguyệt khuyết hoa tàn đá nát vàng phai
Nhớ ngày nào nơi phượng các kiêu sa
Mùi hương phấn theo khói trầm
Bay trước gió nay lầu Vọng Nguyệt
Mai gầy liễu rũ phong cảnh tiêu điều
Hoa thắm rụng đầy sân rồi ngày nào
Chàng có trở về đây theo vó ngựa tự
Muôn trùng khói lửa thì Lâm Đại Ngọc
Có còn đâu nữa khi tiết đông thiên
Gió quyện cánh hoa đào.

Bảo Ngọc ơi rồi đây áng thư sầu
Để lạnh mấy vầng thơ
bên vách quế trăng gầy soi bóng liễu
Gối chăn lạnh buốt khuê phòng
Giấc mộng lầu hồng tan tác cánh đào rơi.