Huyền Thoại Hồ Núi Cốc (Phó Đức Phương)

Tác giả: Phó Đức Phương


Bồng bềnh (ơ) bồng bềnh, chòng chành (ơ) chòng chành.
Một vùng núi cao nước sâu thuyền trôi, thuyền trôị
Mái chèo bâng khuâng dưới chân Tam Đảọ
Ơ ờ ớ..... ơ núi caọ Ơ ờ ớ..... ơ suối sâụ
Nắng lên xanh màu xanh huyền thoại nghe câu chuyện xưa của đôi trai gái, tha thiết yêu nhau vẫn không thành duyên.
ngày tháng dài nhớ mong khôn cùng.
Một người đi nươc mát thành sông, một người chờ, chờ hoá núị
Ơi chàng trai ơi ngọn núi biếc, ơi cô gái ơi dòng sông sâụ
Mối tình thương đau hoá sông hoá núi, dằng dặc một khúc ca giữa bao la mây trờị
Ơi núi Cốc, ơi dòng sông Kuông, xin gửi câu hát giữa dòng mênh mông.
Bồng bềnh (ơ) bồng bềnh, chòng chành (ơ) chòng chành.
Thuyền gặp khách say gió ngàn, thuyền trôi, thuyền trôi mái chèo khua gương nước xanh thăm thẳm.
Ơ ờ ớ..... ơ núi caọ Ơ ờ ớ..... ơ suối sâụ
Vẫn lung linh màu xanh huyền thoạị
Những câu chuyện nay đời ghi trang mới cho lứa đôi xưa sớm hôm kề nhaụ
Mộy hồ nước đầy đắm say miệt màị
Để ngừng trôi nước mắt thành sông và ngày ngày hồ lồng bóng núị
Trong vòng tay êm đềm núi Cốc nghe vui chan chứa tấm lòng sông Kuông.
Nghĩa nặng ơn sâu kết duyên sông núi để lại ngàn tiếng ca thiết tha cho bao đờị
Qua núi Cốc đem lòng thương nhau, ghi thành câu hát giữ lại mai saụ