Kiếp Nghèo Nên Mất Người Yêu - Lý Mỹ Hưng (Tuấn Cò)

Tác giả: Tuấn Cò


Người tình ơi
hứa rằng mãi yêu nhau hoài
Ngàn năm chẳng mờ phai
đưa nhau về bến mơ yên lành
Thuyền tình ta nhẹ trôi
theo sóng dẫu ngàn bão giông
Hứa mãi nhe em
tình ta sẽ không rời xa
Mái tranh tuy nghèo nhưng mình
cùng nuôi hạnh phúc
Bữa cơm dưa cà nhưng mà
thấm đượm tình quê
Nhớ nhau phút này nhé em
bền duyên mai trúc
Chỉ trăng anh nguyện
kiếp này yêu một mình em
Đồng ruộng xanh
ta lại dắt tay nhau về
Mùi hương lúa ngọt thơm
như mùi tóc em mượt mà
Hoàng hôn dần buông
trên bến sông dài cuối thôn
Anh đó em đây
tựa nhau ngắm mây trời bay
Gió ru ru hồn
tan dần chìm theo hư ảo
Gió đưa đôi hồn
đến nơi bến mộng bình yên
Lúa xanh trên đồng trổ bông
mình làm đám cưới
Mãi yêu nhau hoài nhé em
chớ phụ tình anh
Rồi vì đâu
em đành bước chân qua cầu
Ngày hôn lễ rình rang
pháo hồng tiễn em theo chồng
Một mình anh lặng nghe
đau xót số phận hẩm hiu
Phận số long đong
đành thôi mất em từ đây
Lẽ đâu bởi nghèo
cam chịu mất người mình yêu
Số kiếp an bài
đơi mình tình duyên hai lối
Trách cho tơ hồng
trớ trêu bày chi ngang trái
Số tôi bọt bèo nên đành
số phận hẩm hiu
Chiều dần buông
anh tìm chốn xưa kỉ niệm
Dòng sông vẫn còn đây
bóng hình của em nơi nào
Kìa lầu cao nhà xe
nhung gấm sẵn đợi bước em
Anh chúc em luôn hạnh phúc
đến muôn đời sau
Để anh ôm sầu mỗi chiều
nhìn theo phương ấy
Tưởng mơ nụ cười dịu hiền
của người tình xưa
Chẳng chung đôi đường
thôi đành hẹn nhau kiếp khác
Khép con tim sầu
chôn chặt khối tình từ đây