Xin đừng hỏi vì sao tôi còn sống ?
Vì sao tôi còn mong ?
Vì sao tôi còn ngóng ?
Xin đừng hỏi vì sao tôi mất chồng ?
Vì sao tôi mất con ? Me. Cha, tôi mất luôn!
Xin đừng hỏi tôi, khổ đau đã triền miên
Mà sao tôi chẳng điên ?
Mà sao tôi chẳng chết ?
Lũ giặc Biển Đông làm thân tôi ô nhục
Làm con tôi chết trôi
Chỉ còn tôi sống sót thôi!
Chồng tôi đã chết nơi trại tập trung.
Me. Cha tôi chết ở vùng kinh tế.
Tôi đã ra đi
Ôm đứa con thơ,
Trong chuyến ra khơi nửa giấc đêm mưa
Hi vọng tìm được cuộc đời tự do,
Nào ngờ bọn người ích kỷ đuổi xua
Thuyền nhân ốm đói,
Giặc chờ ngoài khơi
Chỉ một mình tôi sống thôi, để lên tiếng gọi!
Tôi còn phải sống để treo cao nợ máu
Người Đông Dương khổ đau vì âm mưu đổi tráo
Sống để mà khóc chồng, con, cha với mẹ
Buồn quê hương nát tan, lòng tôi chưa yếu hèn!
Tôi còn phải sống để nuôi sâ u thù oán
Kẻ gây nên lầm than, người vô tâm tàn nhẫn.
Tôi còn phải sống để mang ơn những ai
Mở tay ôm những người, nạn nhân trên cõi đời
Tôi còn phải sống!
Tôi còn phải sống!
Để cho thế giới phải lưu tâm!