Hôm nay tôi về quê ngoại một vùng quê xưa Nơi tôi ra đời sống trọn một thời tuổi thơ Dòng sông vẫn êm trôi dịu dàng Con đê uốn quanh nơi đầu làng Chiều nghiêng bóng nắng có con đò ngang cắm sào mơ màng.
Quê tôi bây giờ vẫn là vùng trời quê xưa Riêng tôi đau lòng bởi vì Ngoại đã đi xa Ngoại tôi đã đi theo tuổi già Mang theo tiếng ru trưa mặn mà Chiều nghiêng cánh võng tiếng ru ầu ơ đã thành xa mờ.
[ĐK:] Thương quê hương, thương Ngoại rút sợi tầm tơ Tôi nhã cung thương cung sầu Cũng điêụ nào vơi hết thương đau Gió trên cao bây giờ gió thổi về đâu Cho tôi nhắn gởi đôi lời Lời thương cho ngoại, lời buồn cho tôi.
Mai tôi đi rồi bỏ lại vùng trời quê xưa Bôn ba quê người biết còn về lại hay không? Dù đi chốn xa xôi mịt mờ Tôi luôn nhớ quê hương từng giờ Chiều nghiêng cánh võng Tiếng ru ngàn năm vẫn đợi vẫn chờ.