Một Chút Tình Cho Quê Hương (Hoàng Thu Diệp)

Tác giả: Hoàng Thu Diệp


Nói lối :

Lúc còn ở quê hương tôi thường nghe em hát
Bài hát viết về một người lính Lê Dương
Khi về lại Phi Châu
vẫn thấy lòng cứ mãi vấn vương
Thánh thót tiếng nhạc đàn tranh
nghe nỗi buồn bay theo ngọn gió...

Câu cổ 1.
Vào những đêm thanh khi ánh trăng vàng
treo trên ngàn cây nội cỏ
người ôm đàn dạo khúc Bình sa để lắng đọng tâm tư
về một quê hương đã biền biệt xa mờ
Rồi hôm nay khi chính tôi là lữ khách xa nhà
Và quê hương ấy là nơi tôi chôn nhau cắt rốn
nên nỗi nhớ đong đầy theo từng bước phiêu du
Tôi nhớ tiếng vỏng trưa hè với giọng hát ru
của bà mẹ quê bên hương lúa thơm nồng
tiếng cu gù cao vút ngọn tre xanh
đàn cò bay trên nương chiều nhạt nắng.

Câu cổ 2.
Tôi đứng trên cầu BAY mà nhớ phà Mỹ Thuận
xuôi dòng Tiền Giang man mác cánh lục bình
Thành phố Xăng-Frăng vào Xuân vẫn dày đặc sương mù
Đâu giống như Đà Lạt quê tôi chỉ mưa phùn lất phất
để ngọn gió Xuân nồng hong tóc em tôi
Tôi bước đi giữa dòng người Mỹ, Á, Âu, Phi...
mà nghe nhớ quá con đường quê với nhịp cầu tre lắc lẻo
nhớ dòng sông có hàng dừa xanh
nghiêng bóng cô lái đò đang cao giọng hò lơ...


Nói lối :

Có những đêm tôi lái xe một mình trên freeway hun hút
Nghe bản Lưu thủy trường thắm vị ngọt quê hương
Tôi thấy nhớ vô cùng những bằng hữu thân thương
Nhớ từng buổi đàn ca của ngày xưa thân ái...

Câu cổ 5.
Và thời gian có thêm oằn nặng đôi vai
với bao nỗi sầu tư khoắc khoải
nhưng khúc Nam Xuân đã bừng dậy
trong tôi nguồn sức sống căn tràn.
Qua Đảo-ngũ-cung như sơn ca vui hót trên ngàn
Tôi đã thấy bàn tay anh nắn phím dạo
khúc Giang nam buồn tống biệt Kinh Kha
và có phải anh đang chờ tôi cất tiếng ca
đưa tráng-sĩ qua dòng Dịch Thủy
tôi bỗng thấy lòng mình ấm tình tri kỷ
dù trời Cali đang gọi gió đông về.

Câu cổ 6.
Một kiếp người nhanh tợ bóng bạch câu
chuyện thế nhân muôn đời là hợp tan, tan hợp
có ra đi làm người viễn xứ
mới thấy thắm đượm nghĩa tình bằng hữu thâm giao.
Sống nơi xứ người tấp nập đua chen
nhưng tôi vẫn nhớ tôi là dòng giống Rồng-Tiên
con Hồng cháu Lạc "hello, goodbye"
dẫu nằm trên chót lưỡi nhưng "chào mẹ, chào anh"
sao tha thiết lạ thường.

Đêm đã dần tàn trong tiếng vạc kêu sương
điệu Lưu Thủy Bắc-oán-ai đưa tôi vào cõi mộng
giữa thành phố Xăng-Frăng trời đang rựng sáng
nhưng khúc Phụng Cầu còn văng vẳng đâu đây.