Tôi máng nỗi buồn nhẹ
Trên một sợi dây cung
Chữ nhẹ có dấu nặng
Nên chùng sợi dây cung
Tôi gánh nỗi buồn nặng
Trèo lên một đỉnh đồi
Lưng chừng nỗi buồn ngã
Lăn xuống đáy hồn tôi
Tôi quấn nỗi buồn cong
Vào vòng tròn cuộc sống
Chữ cong không có dấu
Nỗi buồn như nỗi không
Buồn tôi như dấu sắc
Ngắt câu rất mơ hồ
Ðặt vào không đúng chổ
Nên nỗi buồn làm thơ
Buồn tôi như chữ tình
Ai viết trên lưng gió
Dấu huyền sẽ bay đi
Căn lều tôi vừa ngỏ
Có người níu áo hỏi
Dấu nỗi buồn ở đâu ?
Dấu hỏi như dấu móc
Buộc đầu sợi dây câu
Tôi là con cá nhỏ
Người câu ... người câu ...
Người câu ở sông nào