Người đàn bà đi nhặt mặt trời Trên đống bỏ hoang của loài người Màn đêm che lối Tưởng rằng nắng tươi Sương đọng trên lá Ngỡ giọt nắng rơi Quên hết vì đâu Đời mình nên tội
Người đàn bà đi nhặt cuộc tình Không nhớ người quen bỏ mặc mình Tuổi xanh khát nắng Giữa đời cháy da Đưa mặt lên khóc Thương tình xót xa Hay khóc người xưa Lệ nào cho vừa
Người đàn bà đi nhặt đời mình Trên đống bỏ hoang đầy tội tình Cỏ cây như đưa Mơ hồ biết đâu Con đường đêm vắng Côn trùng ruỗi nhau Chia chát niềm đau Đời người phai mau
Người đàn bà đi nhặt mặt trời Hong ấm tình yêu của loài người Buồn thương nơi ấy Có người hóa điên Quen mùi chăn gối Nhưng chẳng nhớ tên Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng