Nỗi Buồn Hoa Phượng (Thanh Sơn)

Tác giả: Thanh Sơn


Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn,
Chín mươi ngày qua chứa chan tình thương
Ngày mai xa cách hai đứa hai nơi
phút gần gũi nhau mất rồi tạ từ là hết người ơi!

Tiếng ve nức nở buồn hơn tiếng lòng.
Biết ai còn nhớ đến ân tình không?
Đường xưa in bóng hai đứa nay đâu?
Những chiều hẹn nhau lúc đầu
giờ như nước trôi qua cầu.

Giã biệt bạn lòng ơi!
Thôi nay xa cách rồi kỷ niệm mình xin nhớ mãi.
Buồn riêng một mình ai chờ mong từng đêm gối chiếc.
Mối u hoài này ai có hay?

Nếu ai đã từng nhặt hoa thấy buồn.
Cảm thông được nỗi vắng xa người thương.
Màu hoa phượng thắm như máu con tim,
mỗi lần hè thêm kỷ niệm.
Người xưa biết đâu mà tìm?

Lời 2:
Trót mang kiếp phượng đời cho nỗi buồn.
Cảm ơn tình yêu cảm ơn người thương.
Bài ca cung thứ ai hát lâm ly?
Tiếc một thời chẳng nói gì!
Đành lòng người ở người đi.

Biết bao kỷ niệm ngày xưa mất rồi.
Viết lên nhật ký xót xa đời tôi.
Tìm đâu dĩ vãng áo trắng ngây thơ.
Mắt buồn chiều nghiêng nón chờ.
Còn thương dáng ai thẩn thờ.

Cánh phượng rụng tả tơi tâm tư sao rối bời.
Nhớ nhau để lòng nhức nhối.
Đời ta là dòng sông, thuyền xa rồi thương dõi bóng.
Nỗi mong chờ nay ai biết không?

Đếm bao xác phượng là bao nỗi buồn.
Tiếng ve sầu như mắt ai lệ tuôn.
Lời xưa đã hứa vẫn nhớ nhau luôn.
Mỗi mùa hè sẽ có phượng
Phượng ơi! Biết không tôi buồn?