Đường khuya mình tôi
Lặng nghe tiếng chân rơi
Trong vắng im, lòng bồi hồi,
nhớ hôm nào cùng người,
lạnh lùng sương xuống rồi
Cầm tay nhìn nhau, mà không nói nên câu
Ai tránh sao được nghẹn ngào,
lúc xuân đời dạt dào lòng buồn theo con tàu ?
Vì còn thương, còn yêu tôi đã lên đường
Cho người em nhỏ hậu phương : Môi thơm tình xuân;
tim dâng ngàn hương; mắt em thôi đừng thoáng buồn
Để tình ta bền ghi theo tháng năm dài
Thương người tóc đổ bờ vai
Môi xuân chờ ai ?
Mây giăng rèm mi
Có nghe tâm tình thấm lạnh;
Những đêm sương mờ lối đi ?
Đường qua nhà em
Chìm trong ánh sương đêm
Sương xóa con đường ghồ ghề,
ướt vai người trở về mà lòng không não nề.
Vì em gặp tôi, dù trong phút giây thôi
Cho nhớ nhung đừng vời vợi, nét môi nụ cười,
và tình yêu phơi phới