Tân Cổ Hờn Anh Giận Em (Tuấn Lê & Mạnh Quỳnh (Vọng Cổ))

Tác giả: Tuấn Lê & Mạnh Quỳnh (Vọng Cổ)


Vì cớ làm sao u sầu hỏi không thèm nói.
Vì cớ làm sao anh về mà em chẳng vui
Anh đã dặn dò khi chưa cưới
Mai mốt vợ chồng nên duyên mới
chớ nên bao giờ cãi nhau anh Bảy chị Tám chê cười.

Ðêm đêm anh đi không về,
Cô đơn trong căn nhà bé,
Tuần trăng mật mới không màng mà cứ mãi đi.
Thương anh má loang màu phấn,
Nhớ anh gương lược chẳng cần
Ðời em con gái ví như hoa đaò chờ đợi mùa xuân

Em ơi! Em ơi! Lính lo đánh giặc ngoài xa,
Lính đâu có được ở nhà,
buồn anh trách anh tội quá!
Tình em tuy lớn.
Nợ nước nặng hơn,
Ráng đi! Thanh bình vợ chồng mình gần nhau luôn.

Anh ơi! Anh ơi! Có yêu mới khổ vì yêu,
Có yêu mới thiệt thòi nhiều
Phòng loan thiếu chăn thừa chiếu.
Ðời trai trăm hướng,
phận gái một phương,
vắng em anh đừng đèo bòng này nọ nghe hông!

Ðừng có hờn ghen khi cuộc đời anh là lính,
Mà lính đẹp trai sao khỏi nhiều cô nhìn anh.
Không có lửa tại sao nên khói,
Oan ức gì mà phân bua mãi,
Ớt xanh cay nồng gái hay ghen thường là gái yêu chồng.

Anh đi lâu lâu mới về,
Yêu thương cho nhau dài nhé,
mười lăm ngày phép đi vèo buồn nhớ mang theo,
yêu nhau mới hay hờn dỗi,
dỗi nhau gia vị cuộc đời,
bà con cô bác có chê hay cười đành chịu vậy thôi...