Nói lối :
Khi cánh màn nhung khép lại rồi
Chỉ còn hiu hắc nỗi cô đơn
Siêm y trả lại cho sân khấu
Cả những niềm vui lẫn ngâm ngùi.
Nơi màn nhung sân khấu lên đèn, dành lời ca hiến dâng cho đời người mua vui đã bao tháng ngày, đêm từng đêm, tình người nghệ sĩ trút cạn tim yêu, mong giùm thương thân kiếp vương tơ đây tiếng lòng trao trọn bài ca
Vọng cổ :
Người nghệ sĩ có màng chi đâu những tiền tài danh vọng, xin hãy một lần lắng nghe tiếng lòng chân thật gởi đến cho ai có còn thương phận kiếp con tằm .
Nặng nghiệp cầm ca trả nợ cho đời
Khi tiếng đàn trỗi lên cung thương cung oán, thì đời nghệ sĩ cũng thăng trầm với bao nỗi truân chuyên, ai hiểu cho mình phận số lênh đênh, thân phiêu bạc sống nhờ chén cơm tổ nghiệp, bao đêm dài khản tiếng bán lời ca, chỉ mong sao người thương giùm đời nghệ sĩ ….
Ánh sáng hào quang sáng lên rồi chợt tắt, nghẹn tiếng bày phân khóc phận kiếp con tằm, lời ca còn đây người nỡ vội quên rồi, trách được ai khi là người nghệ sĩ đem tiếng hát cho đời để nhận lấy niềm đau, thôi thì đành cam chịu chớ trách ai, khi mái đầu xanh theo thời gian trở bạc, nay tiếng reo cười tháng năm dần phai nhạt là kiếp tằm đã trút cạn hết nguồn tơ .
Tiếng hát ai não nuột khi trời về khuya trong bóng đêm, sân khấu im lìm, người đi đâu tìm, lời ca ai rướm máu con tim, thủy chung giữ vẹn tâm tình nặng mang bao vấn vương , đây màn nhung, kia ánh đèn, nhưng cô đơn trơ trọi chỉ còn mình ta thương kiếp xương ca .
Đứng lặng một mình nhìn lên ánh đèn sân khấu, người nghệ sĩ vẫn còn đây nhưng cảnh xưa đâu thấy nữa đành cắn chặt bờ môi cho nước mắt tuôn trào .
Đành phải vùi chôn những kỷ niệm năm nào .
Người nghệ sĩ nào cũng nhớ về một thời hoa lệ, được sống trọn lòng mình được hát mãi cho đời vui, những ánh mắt nụ cười những bó hoa tươi, thầm cảm ơn lòng người dâng tặng, nhưng có được bao lần hạnh phúc trong tay, vì thời gian kí ức đã phai mờ
Cung đàn sầu phím dây tơ chùng, đàn ngân dây oán trách sao nghe buồn tái tê, trời về khuya lòng chứa chan nỗi niềm, nay đã xa rồi lỗi hẹn đường tơ, dù cho năm tháng bể dâu, lời ca xin giữ vẹn nơi tim mình người ơi .
về câu 6
Đã trót vương mang với tình người nghệ sĩ, dù trút cạn máu tim vẫn luôn hát cho đời, đây tất cả chân thành xin gửi lại thế gian, dẫu mai sau dòng đời muôn lối rẽ, ai thương cho kiếp con tằm, đêm đêm vẫn âm thầm dâng tặng lời ca .