Ngày thơ hớt tóc "Miểng vùa" Ngày thơ mẹ bắt đeo bùa "cầu ông" Đôi ta cùng học vỡ lòng Dắt tay qua những cánh đồng lúa xanh Đôi nhà cùng một sắc tranh Chia nhau từng một trái chanh, trái đào Đêm vàng soi bóng trăng cao Ngồi bên bờ giếng đếm sao trên trời Anh moi đất nặng "tượng người" Em thơ thẩn nhặt lá rơi...làm "tiền" Mỗi ngày chọ họp mười phiên Anh đem "người đất" đổi "tiền lá rơi" Nào ngờ mai mỉa cho tôi Lớn lên em đã bị người ta mua Kiếp tôi là kiếp làm thơ Vốn riêng chỉ có muôn mùa lá rơi
Tiền không là lá em ơi Tiền là giấy bạc của đời in ra Người ta giâý bạc đầy nhà Cho nên mới được gọi là chồng em Bây giờ mỗi buổi chiều êm Tôi gom lá đốt, khói lên tận trời
Người mua đã bị mua rồi Chợ đời họp một mình tôi...vui gì!