Trời đem mây trôi về trên đó cho buồn ghì tuổi đá mưa dạt dào ngàn đời. Ngày đó trong khung trời bãng lãng khẽ nâng niu tay mềm đếm từng bước chân êm.
Rồi anh đem theo vùng trời đó mang thật nhiều nụ cười gọi nhau đến trời mơ.
Đèn đêm lung linh chợt thức giấc bóng ai nghiêng trên đường tìm nhau suốt mùa thương.
Nhớ khi mình hay hẹn hò thường dìu nhau lên chín từng mây xa khơi.
Đi vào mùa Xuân đôi mươi cho tười mầu xanh giữa khung trời kỷ niệm.
Và chiều nay, anh đi rồi hoang vắng, em còn lại một mình buồn giăng kín bờ mi.
Giòng sông mang theo lời thơ nuối vẫn bay đi âm thầm vào đêm rách tả tơi.