Ngày xưa khi vinh quang luôn theo sát ta bên đời
Bạn thân vây quanh ta ngày đêm vang câu cười nói
Và những người con gái đến với ta vui đùa
Đời ta tựa như một giấc mơ.
Từ khi bao phong ba cho ta trắng tay trong đời
Nhìn ta sao bơ vơ cùng ta cô đơn ngày tháng
Thì cũng đành như thế để biết thế gian này
Để quen mùi chua cay mặn đắng.
Vượt qua cơn bão mới thấy mình lớn khôn
Vượt qua giông tố mới hiểu được thế gian
Hiểu được ai xấu tốt ai thật lòng với ta
Và còn ai là người dối trá.
Dường như ai cũng đến lúc mình ấm êm
Rồi khi tay trắng thấy chẳng còn có ai
Chỉ còn ta héo hắt đi một mình với đêm
Một mình ta đắng cay giữa đời.