Đừng ai [Am] nhắc đến anh một lời để em bớt [Em] chơi vơi khi nghĩ tới
Anh đã [Dm] xa em mà em [Em] còn lo lắng cho [Am] anh?
Nụ cười [F] cố giấu đôi mi buồn nhưng mơ thấy [Em] anh nước mắt lại tuôn
Vòng [Dm] tay yếu ớt này [Em] anh đã không [Am] cần.
Tự ôm [Am] nỗi nhớ trong im lặng tại sao nỡ [Em] buông tay em thật nhanh
Giờ [Dm] lệ em đã [Em] nhoà niềm [Am] tin hoá đá
Thời [Dm] gian trôi nhanh sao vết [Em] thương chẳng [Am] lành.
Thế nên [F] đừng cố gắng yêu [G] thương rồi ôm tổn [Em] thương sâu thẳm trong [Am] lòng
Xây hy [Dm] vọng đến lúc không [G] thành làm khổ trái [C] tim
Em [F] sẽ là quá khứ anh [G] chẳng thể nào xóa [Em] đi vì nhiều vấn [Am] vương
[Dm] Bao lâu nữa mới có thể [Em] quên nụ [F] cười
Lòng anh cứ mãi vấn vương chuyện [Em] tình vô [Am] hướng.
Đã có thể [C] gần em hơn, nhưng anh đã không [G] làm
Nói hết những [Am] gì suy tư lâu nay giấu trong [Em] lòng
Nhiều lần anh [F] cứ lo sợ em sẽ lánh [C] xa
Thế nên ngần [Dm] ấy năm lòng [Em] vẫn cam [Am] chịu.
Mưa trôi cả [C] bầu trời nắng, trượt theo những nỗi [G] buồn
Thấm ướt lệ [Am] sầu môi đắng vì đánh mất hy [Em] vọng
Lần đầu gặp [F] nhau dưới mưa, [G] trái tim rộn ràng [Em] bởi ánh nhìn [Am]
Tình cảm dầm [Dm] mưa thấm lâu, [G] em nào [C] ngờ.
T-ĐK:
Mình hợp nhau [Am] đến như vậy thế nhưng không phải [Em] là yêu!
Và em muốn [F] hỏi anh rằng [G] chúng ta là thế [C] nào
Rồi lặng người [Am] đến vô tận, trách sao được sự [Em] tàn nhẫn
Anh trót vô [F] tình thương em như- [E7] là- em- gái.
ĐK:
Đừng lo [Am] lắng về em khi mà em vẫn [Dm] còn yêu anh
Càng xa [G] lánh, càng trống vắng tim cứ đau [C] và nhớ lắm
Đành phải buông [F] hết tất cả [G] thôi, nụ cười [Em] mỉm sau bờ [Am] môi
Ấm áp dịu [Dm] dàng vai anh, em đã bao [E7] lần yên giấc.
Nhìn trên [Am] cao khoảng trời yêu mà em lỡ [Dm] dành cho anh,
Giờ mây [G] đen quyện thành bão, giông tố đang [C] dần kéo đến
Chồi non háo [F] hức đang đợi [G] mưa, rất [Em] giống em ngày [Am] xưa
Mưa trôi để [Dm] lại ngây thơ, [E7] trong giấc mơ buốt [Am] lạnh.
[Am] Nếu quá khứ có trở lại
Hứa với anh sẽ [G] chẳng còn sự khờ dại
Và sẽ yêu anh êm [Dm] đềm vững chãi
Gió thôi gợn sóng, trả lại mặt [Em] hồ yên ả.
[Am] Có những nỗi nhớ lấn át
Chẳng biết vui bao [G] giờ để nở nụ cười buồn
Trái tim em bây [Dm] giờ chẳng khác
Có cả thế giới nhưng trong lòng [Em] lại chơi vơi
Vì anh chính là cả cuộc [Am] đời.
Từ lâu tôi [F] nghĩ rằng bao ngốc nghếch
Chịu đựng vì yêu ai cũng trải qua
Người yêu [C] dỗi hờn hay trách móc là quan tâm đến ta
Chẳng hiểu [Dm] sao hai đứa cứ xa dần
[G] Thương nhưng vẫn không sao lại [Em] gần nữa.
[Am] Nặng lời nhau đau vỡ trái tim
[F] Người tổn thương, [Em] không [Am] về.