Tân Nhạc
Nam:
Chúng mình không còn
Yêu nhau thì thôi.
Em nói ra đi
Trắng đen một lời.
Nữ:
Có gì mà ngại anh ơi
Có gì mà đành gian dối
Em không hề kết tội anh đâu.
Duyên tình không vẹn
Gieo neo làm chi.
Nam:
Anh cũng như em
Sướng vui được gì
Chẳng thà đường tình đôi ngả
Em về trọn tình duyên mới
Nữ:
Còn anh đi
cưới vợ là xong.
Vọng Cổ (Câu 1)
Nam:
Nếu chẳng có lương duyên sao lại khiến xui cho đôi mình gặp gỡ.
Để rồi nay lỡ câu duyên nợ chia cách đôi nơi mỗi đứa một... con... đường.
Nữ:
Em thấy xót xa cay đắng ngỡ ngàng.
Tình đã nhạt phai đâu còn gì vướng bận,
Anh đi về cưới vợ là xong.
Nam:
Em sẽ theo chồng rẽ lối sang sông.
Ai đã phụ vong để lòng lại xa lòng.
Không phải duyên trời có nuối tiếc cũng bằng không,
Thầm trách nguyệt tơ se chỉ hồng lộn mối.
Vọng Cổ (Câu 2)
Nữ:
Chúng mình không còn yêu nhau nữa,
Anh hãy quên đi lưu luyến mà làm gì.
Xin anh nói ra đen trắng một lời.
Nam:
Duyên tạm tình vay có ngày phải trả,
Anh không buồn hay trách em đâu.
Chúng ta không là Ngưu Lang Chức Nữ,
Chờ đợi Ô Kiều khi trời đổ mưa ngâu.
Nữ:
Mình đã xa nhau vì duyên vay tình mượn,
Dù có đau buồn thì cũng thế mà thôi.
Tân Nhạc
Nam:
Duyên kiếp đôi ta
Từ đây thôi bẽ bàng
Kỷ niệm chôn kín trong tim.
Nữ:
Đời sẽ đổi thay
Và thời gian xoá mờ
Bận lòng chi mối duyên hờ.
Nam:
Duyên tình không trọn
Xa nhau là hơn.
Nữ:
Gian díu chi thêm
Đớn đau tủi hờn.
Có gì mà ngại anh ơi.
Nam:
Chẳng còn gì mà suy tính.
Tình không thương.
Xin đừng lụy vương.
Vọng Cổ (Câu 5)
Nữ:
Lụy vương làm chi khi duyên phai tình lỡ.
Nếu biết mình có duyên không nợ nhắc lại làm chi kỷ niệm đã... xa... rồi.
Bao tiếng nhớ lời thương cũng bay theo gió quyện sau đồi.
Nam:
Từ đây đôi ta bẽ bàng duyên kiếp,
Kỷ niệm sẽ phai mờ theo ngày tháng dần trôi.
Nữ:
Từ bây giờ thật sự mất nhau,
Dù xót xa đau thôi cũng đành chôn kín.
Chớ gian díu làm chi khi duyên vay tình mượn,
Bỏ lại sau lưng bao ước nguyện chưa thành.
Tân Nhạc
Nam:
Duyên tình không trọn
Xa nhau là hơn.
Gian díu chi thêm
Đớn đau tủi hờn.
Có gì mà ngại em ơi.
Nữ:
Chẳng còn gì mà suy tính
Tình không thương
Xin đừng lụy vương.
Vọng Cổ (Câu 6)
Nam:
Mình đã mất nhau do duyên trời đã định,
Vướng bận mà chi tình tạm duyên thừa.
Đôi ta lỡ cuộc hẹn hò,
Dò sông thì dễ lòng người thì không.
Nữ:
Bèo xuôi nước lại ngược dòng,
Đời ta đã lỡ chuyến đò qua sông./.