Nỗi Buồn Gác Trọ (Tân Cổ)

Tác giả:


Tân Nhạc
Gác lạnh về khuya cơn gió lùa,
trăng gầy nghiêng bóng cài song thưa,
Nhớ ai mà ánh đèn hiu hắt,
lá vàng nhẹ nhẹ đưa
tưởng như bước lê hè phố.

Có người con gái buông tóc thề,
thu về e ấp chuyện vu quy.
Kết lên tà áo màu hoa cưới,
gác trọ buồn đơn côi,
phố nhỏ vắng thêm một người.

[Kết lên tà áo màu hoa cưới,
gác trọ buồn đơn côi,
phố nhỏ vắng thêm một người.]

Vọng Cổ (Câu 1)
Anh ơi áo cưới đã may thiệp hồng đã gửi.
Đừng nhớ đến em để buồn dâng diệu vợi đừng nhắc tên em cho thêm tội mảnh… trăng… gầy. Hò 16

Ta còn bên nhau một phút giây này. Hò 20

Để nói cùng nhau những lời sau cuối,
rồi đường đời hai lối rẽ chia đôi. Xê 24

Em về với chồng anh ở lại đơn côi,
gác lạnh buồn thiu ánh đèn đường hiu hắt. Xang 28

Xin đừng trách chi người con gái anh yêu,
tách bến sang sông để mình anh cô lẻ. Cống 32

Tân Nhạc
Bâng khuâng gác vắng khêu tim đèn đêm,
nhớ nhung đi vào quên.
Sông sâu cố nhân ơi đi về đâu,
gửi hồn chìm vào đôi mắt,
ái ân chưa trọn để ngàn đời nhớ nhau.

Vọng Cổ (Câu 2)
Tiếng yêu thương sai cung lỡ nhịp,
men ái ân không kịp ủ cho nồng. Hò 16

Em đành cam nợ một tình yêu xin anh hiểu cho lòng. Hò 20

Anh không còn cần sớm chiều đưa đón,
không ôm đàn dạo mấy đường tơ. Xê 24

Để trao niềm tâm sự của hồn thơ,
cho người em gái ở bên kia gác trọ. Xê 28

Mình đã đủ duyên mà không đầy nợ,
để trọn một đời kề cận ở cùng nhau. Xang 32

Tân Nhạc
Phố nhỏ đường khuya trơn lối về,
dâng sầu nhân thế đọng trên mi.
Có ai ngồi đếm mùa nhung nhớ,
nỗi niềm đầy lại vơi,
mỗi mùa tiễn thêm một người.

Về lại vọng cổ - Xề 24 - Câu 6

Vọng Cổ (Câu 6)
Cất bước theo chồng em khép rồi câu chuyện cũ,
từng bâng khuâng níu giữ trong lòng. Xề 24

Phố nhỏ vắng rồi người con gái sang sông,
tiếng đàn buồn chơi vơi như lá rụng. Xê 28

Hãy quên một mái tóc thề,
giữa lúc thu về em cất bước vu quy. Liu 32