Phượng ca (Bài thơ hoa phượng)(hợp âm)

Tác giả:


1. Phượng ở miền [Em] Trung phượng [B7] tươi thắm hơn ngàn [Em] hoa
Chờ mùa hè [Am] sang phượng [C] nở [B7] đón ta [Em] về
Người về miền [B7] Trung đi [C] hết bao con đường [B7] xưa
Thăm [D7] hết bao kỷ niệm [G] buồn
Mới [F#7] biết đời cô [B7] đơn.

2. Chào phượng bình [Em] minh đôi [B7] má thắm tươi hồn [Em] nhiên
Giữa đời bình [Am] yên phượng [C] đâu [B7] biết muộn [Em] phiền
Một đời ta [B7] đi theo [C] bóng công danh phù [B7] du
Son [D7] phấn ai phai nhạt [G] màu
Ta [B7] biết lòng phượng [Em] đau.

ĐK:
[Em] Ơi hỡi hoa phượng [Am] ơi
[B7] Ta cũng như phượng [Em] thôi
Một thời ta nhớ thương [Am] người
Một thời ta [D] hát cho [G] người
Một thời lênh [Am] đênh như bóng con thuyền [B7] trôi

[Em] Ta cũng như người [Am] xưa
[B7] Vai áo xanh bạc [Em] phơ
Một đời Tư Mã Giang [Am] Châu
Trở về trên [D] bến giang [G] đầu
Để lòng tương [Am] tư hoa [B7] cũ trót phai [Em] màu.

3. Phượng là loài [Em] hoa mà [B7] ta vẫn yêu ngày [Em] xưa
Phượng từ ngàn [Am] năm phượng [C] nở [B7] đến bây [Em] giờ
Người về miền [B7] Trung trông [C] thấy em trong màu [B7] hoa
Tiếng [D7] nói chân phương mặn [G]
Nên [B7] viết thành phượng [Em] ca.