1. Quê mình ai ơi, Hà Tĩnh quê thơ
Sông Lam, Núi Hồng quấn quýt bên nhau
Hèn chi cò trắng phải lòng ca dao
Hèn chi hạt muối trắng xoá lung linh rơi đầy.
Em còn nhớ không, Phượng Hoàng bay ngang
Say mê chốn này nên núi nên sông
Hèn chi Ngàn Hống(2) dựng vào thiên thu
Vần thơ lệ ưá, nên non muôn cao Truyện Kiều.
[ĐK:]
Gió (ư) Đò Đưa, Trăng (ơ) Phường Vải
Mưa mai lục bát nắng trưa ca trù
Mưa úng đất, nắng mẻ trời
Mẹ nhoà nước mắt ướt đầm chân chim
Thương nhau chi lắm, Cổ Đạm lửa nung
Tình như lửa cháy nên thơ, nên thơ quê mình, Hà Tĩnh ơi.
Ơ hò dô, mưa hát dạo
Cơn giông chiều khát, nước non Giang Đình
Thông hát ví đứng giữa đời
Vần thơ Công Trứ khát lời nhân gian
Lần tìm cát trắng, đò nặng chân đê
Tình yêu gọi mãi trốn trăng
Theo em tìm về Hà Tĩnh ơi, quê mình quê thơ.
2. Quê mình ai ơi
Hà Tĩnh quê thơ, Sông Lam, Núi Hồng quấn quýt bên nhau
Hèn chi cò trắng phải lòng ca dao
Hèn chi hạt muối trắng xoá lung linh rơi đầy.