Ru Nửa Vầng Trăng (Tân Cổ)

Tác giả:


Tân Nhạc
Nam:
Chờ em hoài, đợi em mãi, sao em hững hờ?

Nữ:
Chuyện chúng mình, giờ nước mắt thay lời chia ly, khóc người ra đi.

Nam:
Anh yêu em như trời biển rộng, nay chim kia sa vào trời mộng.

Nữ:
Thời gian hỡi! nữa vầng trăng rơi, để tình đơn côi.

Nam:
Dòng sông lặng, nhìn vầng trăng xa khuất chân trời.

Nữ:
Hẹn trăng về, tìm giây phút xây mộng yêu đương, nói lời yêu thương.

Nam:
Ôi quê hương xinh đẹp ngàn đời, con sông trôi xuôi về biển cả.

Nữ:
Người sao nỡ nói lời chia xa, để tình phôi pha.
[Người sao nỡ nói lời chia xa... để tình... phôi pha.]

Vọng Cổ (Câu 1)
Nam:
Nhưng em ơi tình làm sao có thể phôi pha dù hai đứa ta như nước bèo trôi vạn ngã.
Cuộc đời em lênh đênh như chiếc lá, còn thân thể của anh thì bơ vơ như một áng... mây... chiều.

Thương nhớ người đi sông nước cũng tiêu điều.

Lê bước phiêu du thẫn thờ qua lối nhỏ,
chiếc áo ngự hàn đi giữa lạnh hoàng hôn.

Nữ:
Kể từ ngày núi cách sông ngăn,
có kẻ chờ ai đến nhạt thắm phai hồng.

Nam:
Rồi cũng đêm này nhìn bàn bạc màu trăng,
anh vẫn bơ vơ với cuộc đời lãng tử.

Nữ:
Tựa cửa đêm đêm nhìn nửa vầng trăng mộng,
để những tiếng ru thêm ai oán ngậm ngùi.

Thắp quãng đèn khuya phút chốc đã trắng canh rồi.

Nam:
Mõi gót phiêu linh lạc loài nơi khách địa,
vẫn nhớ câu thề dù đá nát vàng phai.

Nữ:
Tâm sự đêm trường em biết tỏ cùng ai?
Thời gian lặng lẽ với năm chờ tháng đợi.

Giấc ngủ cô đơn trong đêm dài mộng mị,
gối chiếc lạnh lùng trơ trọi nửa vầng trăng.

Tân Nhạc
Nữ:
Đêm dài, vầng trăng lơ lửng trên đầu.
Vầng trăng ơi! người thương ơi!
Vầng trăng xưa sao không còn nữa?

Nam:
Em ra đi chưa nói một lời,
dù một lời cay đắng trong tôi.

Nữ:
Dòng sông ơi! tình yêu ơi!
Dòng sông nay ru người tình phụ.

Nam:
Khi xa nhau anh hiểu tình đời.
Cuộc tình tựa như áng mây trôi,
để nụ cười... héo hắt... trên môi.

Vọng Cổ (Câu 5)
Nữ:
Người ơi! mấy bận thu sang mấy mùa lá trổ như cánh chim đơn lạc loài trong bão tố,
có thương em xin hãy nhớ... quay... về.

Hiu hắt tràng giang rũ rượi ánh trăng thề.

Lạnh lẽo phấn son bẽ bàng gương lược cũ,
vắng anh rồi trang điểm nữa mà chi.

Lệ chảy dài trên khóe mắt bờ mi,
ôm gối chiếc trông sao trời lấp lánh.

Nhìn chiếc đàn xưa dây chùng phím gãy,
gió bâng khuâng vuốt nhẹ mấy dây đồng.

Vọng Cổ (Câu 6)
Nam:
Mấy tiếng tơ đồng của người viễn xứ,
giữa đêm trường xin gởi lại cố nhân.

Mấy đường tơ là tiếng khóc bi thương,
từng cung tâm sự là chút tình người lữ thứ.

Anh như thể áng mây trên đỉnh núi,
theo trận gió chiều tan tác ngập ngừng trôi.

Trăng vàng một mảnh chơi vơi,
nửa in đất khách nửa soi quê nhà.

Nữ:
Anh ơi! lạnh lẽo cô phòng trong giấc ngủ liêu trai,
đôi dòng lệ chảy dài trên má phấn.

Nam:
Cánh chim bạt gió chưa về,
Nửa mảnh trăng thề là nửa cuộc tình tan./.