Sao chẳng đành quên(hợp âm)

Tác giả:


1. Kiếp sống mây trôi lênh [F] đênh đoạn đường [G] dài không nhớ [Am] tên
Nhấm nháp cơn say đêm [F] đêm vì chẳng [G] tài nào ngủ [C] yên
Có phải cô đơn quanh [F] đây ủi [G] an hỏi rằng [Em] ai kề [Am] bên
Xóa đi hình [F] bóng [G] sao chẳng đành [Am] quên.

2. Có phải đau thương theo [F] mây rồi về [G] lại nơi khói [Am] sương
Cắt đứt tơ duyên tương [F] tư để ngày [G] sau chẳng nhớ [C] thương
Bâng khuâng chờ mong cơn [F] gió ngàn [G] phương sao đường [Em] về muôn [Am] hướng
Ân tình [F] này đến kiếp [G] sau mãi còn [Am] vương.

ĐK1:
Kiếp sống mây trôi lênh [F] đênh đoạn đường [G] dài không nhớ [Am] tên
Nhấm nháp cơn say đêm [F] đêm vì chẳng [G] tài nào ngủ [C] yên
Có phải cô đơn quanh [F] đây ủi [G] an hỏi rằng [Em] ai kề [Am] bên
Xóa đi [F] hình bóng [G] sao chẳng đành [Am] quên.

Có phải đau thương theo [F] mây rồi về [G] lại nơi khói [Am] sương
Cắt đứt tơ duyên tương [F] tư để ngày [G] sau chẳng nhớ [C] thương
Bâng khuâng chờ mong cơn [F] gió ngàn [G] phương sao đường [Em] về muôn [Am] hướng
Xóa đi [F] hình bóng [G] sao vẫn còn [Am] vương.

3. Nước mắt hôm qua lau [F] khô đợi một [G] ngày mai nắng [Am] lên
Cất dấu bao nhiêu đau [F] thương chờ [G] phút giây bình [C] yên
Ký ức xưa đâu phôi [F] phai mà [G] càng vùi chôn càng [Em] hằn sâu [Am] thêm
Phai nhạt [F] rồi quá khứ [G] kia chẳng đành [Am] quên.

ĐK2:
Kiếp sống nhân gian cô [F] đơn mình bầu [G] bạn với gió [Am] mây
Chén đắng bao nhiêu cho [F] say mặc dòng [G] đời mau đổi [C] thay
Nhắm mắt buông tay quay [F] lưng để [G] ta ngậm ngùi lau [Em] khô cạn dòng tê [Am] tái
Xóa đi [F] rồi quá khứ [G] sao chẳng đành [Am] quên.

Có phải đau thương theo [F] mây rồi về [G] lại nơi khói [Am] sương
Cắt đứt tơ duyên tương [F] tư để ngày [G] sau chẳng nhớ [C] thương
Bâng khuâng chờ mong cơn [F] gió ngàn [G] phương sao đường [Em] về muôn [Am] hướng
Xóa đi [F] hình bóng [G] sao vẫn còn [Am] vương.