Sao Em Nỡ Vội Quên Thề (Vọng Cổ)

Tác giả:


Nói Lối
Ngày anh đi
Là chiến trường còn đầy máu lửa
Bé Hải đã lên 5, bé Sơn còn ẵm ngửa
Nói đi em, một lời hứa đợi chờ

Phụng Hoàng
Vì nhiệm vụ thiêng liêng chứ phải nào anh muốn... xa... em.

Bổn phận làm trai không thể ngồi yên xây hạnh phúc
Đất nước lâm nguy đang cần anh góp sức
Nước mắt em nhòa
Anh tin là nước mắt thủy chung.
Biên giới về đêm
Ngửa mặt đếm sao khuya
mà anh thương xót cho vợ hiền
Chắc ở quê hương em muôn phần vất vả
Hôm sớm ra vào mà đồng ruộng thiếu anh
Nào có hay đâu
Ngày tháng đổi thay
Để cho anh bỡ ngỡ lúc quay về..
Em đã sang ngang quên bỏ câu thề
Vật chất đua chen và phồn hoa đô hội
Đã cướp mất rồi, một hình ảnh thôn quê
Đã mấy phong ba anh trở về trong nguyên vẹn
Sao chiếc mảnh hồn riêng vỡ vụn rã rời
Ai biết được đâu, câu cách mặt xa lòng.

Vọng Cổ (Câu 1)
Gần 10 năm rồi em ơi giờ nhắc còn nghe cái ngày anh trở lại.
Vai cõng ba lô mà bước chân ngần ngại tổ ấm còn đâu xa cách... lâu... rồi.

Những cánh thư cứ dần thưa anh lo lắng bồi hồi.

Cho đến một ngày kia anh nhận được thư của Út,
nó bảo anh xin phép về thu xếp việc nhà vì em đã bỏ đi xa.

Về với quê hương trời chiều không đổ cơn mưa,
gió không se lạnh sao lòng anh tím ngắt.

Anh đâu quản chốn sa trường gởi gió dầm mưa,
anh chỉ sợ em không chịu nổi cảnh đồng trưa rát nắng.

Vọng Cổ (Câu 2)
Có phải chăng những đêm dài chạnh lòng với trăng đơn gối chiếc,
ngẫm sự tích Hòn Vọng Phu em càng thấy bẽ bàng.

Người thiếu phụ ngày xưa sao có gan cam làm đá để chờ chồng.

Chuyện đó có thật không,
em đang phân vân giữa thực tại hôm nay và truyền thuyết.

Em nói với mọi người em lên Sài Gòn để tìm phương sinh kế làm ăn,
chứ còn ở đây đồng ruộng lam lũ quanh năm thì đối với bạn bè bao giờ mới theo kịp.

Rồi lượng sống thời gian đánh giặc em trôi theo dòng giãn cách,
em quên mất quê nhà con mình bỏ học để cắm câu.

Nói Lối
Nay anh trở về khi nhiệm vụ đã làm xong.
Con trẻ có cha hết mót rơm bắt ốc.
Hết những tháng theo cô những ngày theo chú.
Khi mẹ gởi con tìm vui thú riêng mình.

Vọng Cổ (Câu 5)
Anh không buồn nhắc chuyện nợ duyên bởi em đã cố quên thì kéo níu làm chi một tình yêu tan vỡ.
Nhưng có một điều làm anh trăn trở biết bù đắp làm sao cho con thơ không thiếu mẹ ở... trên... đời.

Ngày xưa yêu nhau em chỉ mơ khoác chiếc áo thêu mà có được quả tim vàng.

Giờ em không tiếc gì đến quả tim vàng nữa,
lại càng ngại ngùng sợ ai biết mình đã từng mặc chiếc áo thêu.

Chốn thị thành sang trọng phấn điểm son tô,
nên từng câu nói bước đi càng giữ gìn ý tứ.

Em đã quay lưng chối từ quá khứ,
nào ai biết được em đã có hai con với chồng.

Vọng Cổ (Câu 6)
Đến năm nay Sơn và Hải cũng lớn khôn,
đã biết xin phép anh về viếng thăm ông bà Ngoại.

Em đã có chồng và nhân dịp này cũng đưa nhau về thăm lại quê xưa.

Gặp lại các con em vô cùng mặc cảm với người ta,
nên em cấm đoán không cho chúng kêu bằng mẹ.

Tiếng gọi thân thương con đã quen từ khi bập bẹ
sao nỡ vì hạnh phúc riêng tư em chạy trốn một thâm tình.

Tình chồng nghĩa vợ dễ đổi thay
chứ tình thâm mẫu tử khó đổi thay bao giờ.

Con thơ thiếu mẹ trông chờ,
ngày xuân em về với ngẩn ngơ phũ phàng./.