Tiếng Đàn Trong Ngục Tối (Nỗi Oan Thạch Sanh) (Vọng Cổ)

Tác giả:


Nói Lối
Hơi đông lạnh ray rức cang trường.
Nhạc u hoài như xót thương ai.
Đời mình sao chịu cô đơn.
Bao mùa mưa nắng thêm xác sơ thân tàn.

Vọng Cổ (Câu 1)
Trời ơi Công nương đã lên dây thang phản hồi cung nội,
chỉ có một mình ta ở lại chốn... hang... cùng. Hò 16

Độc ác mà chi hỡi thằng bạn giang hồ. Hò 20

Lý Thông ơi sao ngươi đành bội phản,
nỡ quên tiếng giao thề khi kết nghĩa đồng tâm. Xê 24

Đã đoạt công ta chặt đầu Chằn nơi chốn Miếu Trung,
còn nhẫn tâm lắp đá chặn đường. Xang 28

Ta sẽ chết mỏi mòn dưới đáy hang sâu,
để khanh tướng công hầu cho kẻ giang mặc tình toại hưởng. Cống 32

Vọng Cổ (Câu 2)
Phải chi ta cam sống giữa rừng sâu núi thẳm
thì ngày nay đâu có hứng chịu tai nạn. Hò 16

Sống ung dung với cỏ nội hoa ngàn. Hò 20

Ngày ngày nghe tiếng chim kêu vượn hú,
đêm vui cùng nhạc gió đèn trăng. Xê 24

Suối rừng thiên là nhạc khúc rừng xanh,
bầy muôn thú là bạn hiền sớm tối. Xê 28

Lăn lóc chi với đường trần nhiều gió bụi,
lắm lụy phiền và phản bội triền miên. Xang 32

Trường Tương Tư
Canh khuya nơi lao tù tăm tối.
Mối u sầu ai nào có hay.
Nghe âm u bên trời xa vắng,
kiếp cơ hàn muôn ngàn đắng cay.

Vọng Cổ (Câu 4)
Công nương ơi nơi chốn thâm cung công nương có nghe chăng từ nơi ngục tối,
có một kẻ tù nhân đang ngồi dạo mấy... cung... đàn. Hò 16

Nghe tiếng đàn khuya như xót phận cơ hàn. Hò 20

Thủy tề Vương vì đáp đền ơn cứu tử
nên đã tặng đàn khi trở lại trần gian. Xê 24

Đàn kêu tích tịch tình tang,
ai chém đặng đầu Chằn miếu hoang. Xang 28

Đàn kêu Bà Khá lên thang,
để tôi ở lại trừ an Mãng Xà. Hò 32

Vọng Cổ (Câu 5)
Gió đông ơi, gió đông hãy vì ta mang những cung đàn não ruột
của một tù nhân đến tận chốn loan phòng. Hò 16

Nghe tiếng đàn khuya để lệ tuông dòng. Hò 20

Trong phút giây bồi hồi cảm xúc,
cũng đủ toại lòng cho một kẻ chịu hàm oan. Xê 24

Rồi đây giữa pháp trường một buổi sáng tinh sương,
ta vĩnh biệt một cõi đời nhiều phản trắc. Xê 28

Thì đêm đêm từ nơi miền lao ngục
cũng sẽ im đi những tiếng nhạc u hoài. Xề 32

Vọng Cổ (Câu 6)
Công nương ơi, nét trang đài đã xâm chiếm hồn tôi,
từ suối tóc đến bờ môi tươi thắm. Xang 12

Nhưng ngẫm lại mình là thân từ tội
còn ai kia là gấm lụa vàng son. Cống 16

Nhưng nếu tơ hồng không se mối lương duyên
thì sao ta bắn được Đại bàng cứu tử. Xê 20

Khi chia tay nàng trở về cung nội,
có hứa cùng ta sẽ hẹn buổi tao phùng. Xề 24

Nhưng buổi tao phùng ngày ấy hãy còn xa,
gươm đao phủ sắp đưa ta về âm cảnh. Xê 28

Người ơi giữa chốn cung hoàng
nghe mấy tiếng đàn nơi ngục tối hay chăng./.Liu 32