Tình Buồn Bơ Vơ (Vọng Cổ)

Tác giả:


Thơ
Dòng sông con nước mênh mông.
Nhạt phai Sắc nắng nhuộm hồng trên sông.
Giờ đây người đã theo chồng.
Chiều buông se thắt chạnh lòng nhớ mong.

Nặng Tình Xưa
Biết bao kỷ niệm chúng mình bên nhau
Cớ sao em lại vội vàng quên mau
Còn đâu câu ước hẹn ban đầu
Giờ đây như nước chảy qua cầu
Người đã ra đi không lời từ biệt
Bến Sông Buồn con nước quạnh hiu
Hoàng hôn rơi tím trời vô vọng
Câu đoạn thề người đành vội quên

Vọng Cổ (Câu 1)
Dẫu biết hợp tan là chuyện thường tình của trò đời dâu bể.
Nhưng từ bóng tối cô đơn hỏi ai không đau đớn… riêng… mình.

Khi vẫn còn yêu mà dang dở duyên tình.

Ngày em đi trời mưa buồn quạnh quẽ,
Anh đứng lặng nhìn nước mắt bỗng mặn môi.

Dòng Sông Buồn con nước lững lờ trôi,
Nơi xứ lạ xa xôi em có nghẹn ngào thương nhớ.

Tiếng hẹn câu thề bao kỷ niệm ngày thơ,
Con đò nhỏ chơi vơi nơi xóm nghèo đơn lẻ.

Lý Con Sáo
(4 câu cuối)
Bến sông buồn nhìn hoa tím trôi.
Tím dòng sông tím nỗi chờ mong.
Gửi theo chồng về nơi xứ xa.
Duyên chúng ta đã xa còn đâu.

Vọng Cổ (Câu 2)
Bến sông xưa vẫn êm đềm xuôi chảy,
Nhưng em đã ra đi đi mãi không về.

Phụ khó tham sang em quên bỏ câu thề.

Vẫn mãi trong anh một tình yêu chan chứa,
Nhưng tháng rộng năm dài câu thề hứa còn đâu.

Chỉ còn lại đây bao nỗi thương sầu,
Trời đổ mưa ngâu thêm ngậm ngùi thương nhớ.

Những yêu thương ngày nào vụn vỡ,
Anh xin ghép thành lời câu hát biệt ly.

Biệt Khúc
Tôi còn gì đâu bao ước mơ ban đầu.
Nay chìm sâu dưới đáy con sông sầu.
Cũng do hẹn sang mà bây giờ câu thề đành trôi theo sóng xô.
Bởi không duyên nợ thôi đành từ nay cách xa.

Về Vọng Cổ - Xê/Xang 20 - Câu 6

Vọng Cổ (Câu 6)
Em đã ra đi về nơi xứ lạ,
Để lại nơi này bao thương nhớ khôn nguôi. Xê 20

Lòng anh đau đớn bồi hồi,
Bởi Duyên công nợ đành thôi giã từ. Xề 24

Bóng ai vương nắng cuối đường,
Ngồi ôm bóng lẻ sầu vương cuộc tình. Xê 28

Hết rồi duyên nợ ba sinh,
Yêu thương còn lại là tình bơ vơ./. Hò 32