Tôi Không Còn Thương Nhớ Người Yêu (Tân Cổ)

Tác giả:



Biết nhớ em nhiều cũng thế thôi
Nhớ em em có nhớ gì tôi
Từ nay vui với đời sương gió
Vui với rượu nồng với chính tôi.

Tân Nhạc
Tôi không còn thương nhớ người yêu
Từ em cô dâu sính lễ qua cầu
Nỡ quên kỷ niệm ngày thơ ấu
Trò chơi cưới hỏi đầy yêu dấu
Tôi chú rể em làm cô dâu.

Tôi không còn thương nhớ người ta
Tìm vui thâu đêm quán nhỏ tay ngà
Với ai chẳng lần mình quen biết
Với ai chẳng cần mình tha thiết
Tôi quên người… quên cả chính tôi.

Vọng Cổ (Câu 1)
Tôi muốn tìm anh dù cách núi ngăn sông dù chân trời hay góc biển.
Để hỏi vì đâu mình xa nhau vĩnh viễn để trả cho anh bao kỷ niệm... ban... đầu. Hò 16

Tôi trả cho anh lời gian dối hôm nào. Hò 20

Trả hết cho anh những ngọt ngào trong ánh mắt,
trả nửa nụ cười anh dành tặng cho tôi. Xê 24

Hơi thở ấm nồng còn vương đọng trên môi,
Trả lại dòng tay bồi hồi nơi hẹn ước. Xang 28

Trả ân tình chưa trọn vẹn đã ly tan,
Trả khoảng thời gian muộn màng tôi thao thức. Cống 32

Lý Bông Dừa
Tôi tìm, tìm hỏi anh một lời.
Vì sao anh nỡ quay lưng bỏ lại tình tôi?
Vì sao chẳng nói câu tạ từ?
Anh bỏ quê nghèo đành bước đi cùng ai.
Vì sao lòng của anh đổi thay?
Vì sao anh dong phụ mối tình đầy yêu thương.

Vọng Cổ (Câu 2)
Gửi gió gửi mây khói tương tư còn trĩu nặng,
Để trái tim tôi được bình lặng quên người. Hò 16

Anh ở nơi đâu tôi muốn gặp anh để tìm lại nụ cười. Hò 20

Anh đã mang đi trong tôi cả khoảng trời thơ mộng,
Tôi chẳng còn gì ngoài tuyệt vọng cô đơn. Xê 24

Nợ ân tình mình sòng phẳng thiệt hơn,
Để vết thương xưa không còn ham xiếc nữa. Xê 28

Để đống tro tàn tôi bừng lên ngọn lửa,
Để trái tim này mở cửa đón bình minh. Xang 32

Tân Nhạc
Thuở xa xưa tôi ngây thơ nghĩ rằng
Nếu khi mất anh rồi
Chắc là tôi sẽ khó sống

Để bây giờ anh cho tôi hiểu đời
Tôi đã mất anh rồi
Thì tôi cũng vậy mà thôi.

Nên không còn thương nhớ đầy vơi
Giờ không yêu ai cũng chẳng yêu người
Chỉ vui với cuộc đời đây đó
Chỉ vui với bạn bè sương gió
Tôi không còn thương nhớ đến anh.

Về Vọng Cổ - Xề 24 - Câu 6

Vọng Cổ (Câu 6)
Tôi không nhớ ai sao lòng còn trăn trở,
Tôi không yêu ai vì sợ giấc mơ buồn.

Sau những dại khờ tôi tự nhủ mình lên,
Hỡi bóng đêm ơi đừng nhắc tên anh nữa. Xê 28

Sương gió bao phen vàn vạn đời trôi nổi,
Vay trả nợ tình giờ tôi chẳng còn chi./. Hò 32