Từ giã mùa đông(hợp âm)

Tác giả:


1. Quê hương [Em] tôi từ ngàn xa thương [C] nhớ,
xóm làng [Am] tôi nằm [D] gần bến sông [G] hiền.
Trời hạ [Em] về nghe [F#dim] hồn thơ khao [Am] khát,
từng chiều [D] vui thu [D7] vàng lá yêu [G] thương.
Trời lập [F#dim] đông mưa [B7] về trên áo [Am] mẹ,
dáng hao [B7] gầy vì mưa gió mùa [Em] đông

ĐK: Mùa đông mùa [E] đông, mưa đầy [Am] trời, đau [D] nhói vai mẹ [G] tôi,
mưa [Am] gió vô tình trôi, niềm [F#dim] đau dâng đầy [B7] vơi.
Mẹ ơi mùa [Em] đông bao lần [F#dim] rồi, thêm [C] đắng cay mẹ [Am] thôi,
cho [F#dim] mắt vương lệ [B7] rơi, từ giã hỡi đông [Em] ơi.

2. Đông trôi [Em] theo nỗi lòng tôi ngơ [C] ngác,
vắng người [Am] xưa từng [D] chiều nhớ quay [G] về.
Lời hẹn [Em] thề chỉ [F#dim] còn trong xa [Am] [Am] vắng,
tàn mùa [D] đông tôi [D7] là cánh chim [G] đêm
Tìm bình [F#dim] yên nép vào vai áo [Am] mẹ,
ấm con [B7] nhiều mẹ run rét mùa [Em] đông.