1. Tôi [Am] yêu anh tựa như là cuộc tình [Dm] cuối trong tôi
Tôi [G] trao anh cả quãng đời nhờ người [C] giữ để rồi
Đến [F] cuối con đường bão bùng thì người [Dm] cũng xa tôi
Bỏ [G] tôi, chạy theo ái [E7] ân.
2. Tôi [Am] ôm cơn hận trong lòng, rồi chẳng [Dm] thiết yêu ai
Tôi [G] trao linh hồn lỗi lầm, nhiều người [C] đến cũng đi
Tôi [F] mong anh về chốn này, tìm [Dm] đến bên tôi
Hy [G] vọng [E7] tình cũ chưa [Am] phôi.
ĐK:
Ừ thì anh [Dm] đúng, tôi vẫn thứ tha trăm [Am] lần
Cho dẫu anh có không [G] cần, thì tôi vẫn [C] yêu [A7]
Ừ thì tôi [Dm] ngốc, tôi ngốc ngếch ngay từ [Am] đầu
Nhưng có mấy ai âu [G] sầu chịu nghe lý [C] trí. [A7]
Ừ thì anh [Dm] đúng, anh [G] cứ coi tôi như [C] là
Người [F] cũ thương anh thật [G] thà, chờ anh phía [C] xa [A7]
Sau này anh [Dm] có, anh [G] có yêu bao nhiêu [C] người
Tôi [F] vẫn đứng đây đợi [E7] chờ, vì chẳng thể yêu ai nữa [Am] rồi.