Vì Nghèo Nên Mất Em (Tân Cổ)

Tác giả:


Tân Nhạc
Anh biết anh nghèo nên chẳng giữ được em.
Bao năm sống trong hạnh phúc êm đềm.
Sao em nỡ đành gian dối.
Ham nhà giàu xe máy, xe hơi.
Nên em đành nỡ phụ tình tôi.

Cũng bởi không tiền nên đã mất người yêu.
Giờ đây anh đau anh khổ thật nhiều.
Ai không muốn tiền em hỡi?
Ai không muốn giàu em ơi?
Nhưng ông trời cho vậy đành thôi.

[Ai không muốn tiền em hỡi?
Ai không muốn giàu em ơi?
Nhưng ông trời cho vậy đành thôi...]

Vọng Cổ (Câu 1)
Em ơi khi hạnh phúc xa bay vượt khỏi tầm tay em mới nhận ra bao chuỗi ngày cay đắng.
Lưu giữ trong tim tình yêu không định hướng như chùm gửi nương cây như hạt nắng buổi ban... chiều.

Vật chất phù hoa chôn lịm mối duyên nghèo.
Em ví đời em như thân bèo trên mặt nước,
em chọn chồng nghèo em lỡ bước vu quy.
Sao giữ được lòng người khi đã muốn ra đi,
Thốt tiếng chia ly em giỡn đùa câu chung thủy.
Hạnh phúc em cần là phú quý giàu sang,
Tình nghĩa yêu thương đâu sánh bằng vật chất.

Tân Nhạc
Em ơi anh nghèo có tội chi đâu.
Ai mà không muốn sang giàu,
không muốn mình quyền chức đâu em?
Em ơi mình nghèo mà có đôi tay.
Anh thề sẽ đên một ngày.
Anh sẽ làm cho đời đổi thay.

Rồi có một ngày anh sẽ nhận ra.
Tiền không thể mua hạnh phúc được mà.
Em quay về bên mái ấm.
Chiếc cầu tình mình bắc qua sông.
Vợ thương chồng tát cạn biển đông.

Vọng Cổ (Câu 2)
Em hướng đời em đến chân trời mơ mộng,
tìm kiếm tương lai trong danh vọng kim tiền.

Tay trắng đôi tay đành chấp nhận ưu phiền.
Cầu chúc cho em được bình yên hạnh phúc,
cảm ơn những phũ phàng, những tủi nhục hôm nay.
Anh vẫn còn có khối óc, đôi tay,
ngậm đắng nuối cay tìm tương lai phía trước.
Mình lạc mất nhau giữa dòng đời xuôi ngược,
vạn ngã phong trần biết có được trùng hoan.

Trăng Thu Dạ Khúc
Trách... trách sương rơi lạnh rớt đầy thêm rêu băng giá đêm.
Tiếng con thạnh sùng, da diết não nùng.
Đèn khuy nhạt bóng với cô đơn.
Ngẫm đau trong dạ cũng vì hèn sang anh mất em.

Ngược dòng tâm tư,
ký ức quay về.
Mái tranh kỷ niệm câu thề còn nguyên ai đã quên.

Vọng Cổ (Câu 5)
Em ơi đã mấy năm trôi thời gian đăng đẳng,
nhận được tin xa anh chết lặng trong lòng.

Cứ ngỡ rằng em đang hạnh phúc bên chồng.
Anh trách anh đau nhưng lòng không oán hận,
bởi anh nghèo lận đận mà thôi.

Lý Con Sáo
(4 câu cuối Lý Con Sáo)>
Lá rơi sông buồn vầng trăng xẻ đôi.
Con nước trôi biết trôi về đâu.
Nhìn chân trời nhìn sao đổi ngôi.
Anh nhớ em lẻ loi từng đêm.

Vọng Cổ (Câu 6)
(Về xề câu 6)>
Cửa rộng nhà cao nhưng tìm đâu hạnh phúc,
Cạn nghĩa trăm năm một ngả khối chung tình.
Ngã rẽ cuộc đời có lắm nỗi nhục vinh,
nếu thời gian có thể cho mình thêm lựa chọn.
Một mái ấm đơn sơ với tuổi buồn trong danh vọng,
thì em chọn gia đình hay lạc lõng với phù hoa./.