Tân Nhạc
Đám cưới nhà ai đây rồi.
Xác pháo nào rơi cuối trời.
Người về nhớ mãi không thôi.
Ngày dài tiếp nối đơn côi.
Thương thay cho duyên kiếp lẻ loi.
Gối chiếc mình ôm phút này.
Dĩ vãng còn ghi nhớ hoài.
Lệ nào ướt má hoen mi.
Buồn nào sánh với chia ly
Yêu nhau mà mong ước được gì.
Vọng Cổ (Câu 1)
Trời ơi tiếng pháo nhà ai vang lên rộn rã phải chăng báo tin mừng ngày hôn lễ.
Để đưa tiễn tình ai vào trong giấc mộng và cũng đưa tiễn tình tôi vỡ tan trong thầm lặng thương... sầu.
Còn gì nữa đâu một mối duyên đầu.
Đã tan nát theo xác pháo hồng tơi,
đã theo giọt lệ sầu nhỏ xuống tim đau.
Tình đã trôi mau như dòng thác lũ,
quên cội nguồn từ thuở nhận sương khuya.
Nên đã quên đi một lối đi về,
của một ân tình nhiều ước mơ mộng thắm.
Vọng Cổ (Câu 2)
Người ra đi đâu còn nhớ gì trong cuộc sống,
của người xa xưa đang hoài vọng ân tình.
Ôi bao nỗi đau thương đang khép kín riêng mình.
Gối chiếc tàn canh thương buồn dĩ vãng,
cho mắt cay nồng theo năm tháng tàn phai.
Buồn nào hơn một tâm sự chưa phai,
đưa tiễn bằng thiệp hồng xác pháo.
Rựu tân hôn cười qua sắc áo,
đưu tình vào chết ở cô đơn.
Nói Lối
Ai đi sưởi ấm men nồng.
Còn ai trở lạnh qua lòng cô đơn.
Niềm thương động giữa tuổi hờn.
Mình thương mình nhớ ai còn nhớ ai.
Vọng Cổ (Câu 5)
Tiếng pháo ơi thôi đừng âm vang nữa hãy để cho lòng ta u buồn nức nở, hãy để cho tim ta rạng vỡ mấy cung... sầu.
Chớ gieo nhiều hờn tuổi khi đời ta đã bước qua cầu.
Niềm yêu vẫn còn dang dở,
chảy dần vào quá khứ một niềm tin.
Bắt lấy tình ai với nỗi niềm trọn vẹn,
mà nhận về là đau khổ cô đơn.
Gửi về đâu một tâm tình đày đọa,
giữa lòng tin không trọn giấc mơ đầu.
Tân Nhạc
Xác pháo còn rơi cuối đường.
Nhớ mãi tình duyên lỡ làng.
Một người tách bến nơi nao.
Người về chiếc bóng đêm thâu.
Em ơi duyên hai đứa còn đâu.
Vọng Cổ (Câu 6)
(Về vọng cổ)
Duyên ngàn dặm bạc dòng định mệnh,
nên thuyền ra đi không đỗ bến ân tình.
Gió mưa lạnh lẽo kiếp chăn đơn,
ru cô quạnh khép tình bên lối cũ.
Niềm yêu xưa không còn hoài bão,
đã vỡ tan rồi xác pháo nhà ai./.